Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 512: Chương 512: Tiểu thần long ra oai (1)




Giữa lúc cát bay đá chạy, một hư ảnh lớn thật lớn xuất hiện trên Giác Đấu Tràng.

“Là rồng!” Vừa nhìn thấy hư ảnh kia, mọi người dường như đứng hình, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài!

Long tộc vĩ đại vậy mà lại xuất hiện ở phàm trần! Long tộc kia vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chứ chưa bao giờ gặp được ngoài đời!

“Tích Dịch Long!” Với sự xuất hiện của nó, mọi người dưới khán đài đều cảm thấy có một loại áp bách và uy hiếp vô cùng lớn.

Dưới cường thế áp bách của Tích Dịch Long, bọn họ không dám động đậy dù chỉ là một chút, nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.

Sao lại có thể là Tích Dịch Long? Từ khi nào mà Tử Quỳ Môn đã thu phục được Tích Dịch Long, lại còn ban nó cho Tô Thanh?

Cái này quả thực... quá xa xỉ, quá hoang phí! Cũng lại khiến người vô cùng ngưỡng mộ!

Long tộc là tồn tại cường đại cỡ nào chứ?

Tích Dịch Long tuy rằng là loài thấp kém nhất, nhưng tốt xấu gì cũng được gọi là rồng!

Tử Quỳ Môn vì Tô Thanh mà hoàn toàn không tiếc bất cứ giá nào sao?

Nhất thời, mọi tầm mắt đều tập trung về phía mấy người Tử Quỳ Môn.

Tử Quỳ Môn lần này phái tới năm người, một vị là sư thúc của Tô Thanh, bốn vị còn lại là đồng môn có quan hệ khá tốt với nàng.

Lúc này, trước ánh mắt kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi của mọi người, cả năm người đều ngồi rất nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng lên võ đài, vô cùng nghiêm túc.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khoé mắt bọn họ có một tia đắc ý khó có thể che giấu được.

Đúng vậy, thu phục được Tích Dịch Long đã rất khó rồi, mà còn ban xuống cho đệ tử của môn phái, có thể thấy được thực lực thâm sâu của Tử Quỳ Môn.

Tích Dịch Long vừa xuất hiện, trước không nói, hiện tại địa vị của Tử Quỳ Môn trong lòng dân chúng liền được tăng lên vài bậc.

“Gào.”

Trên Giác Đấu Tràng, Tích Dịch Long giận dữ rít gào, tức khắc kinh thiên động đia, vang vọng khắp nơi, thật lâu sau cũng không dứt.

Chỉ một tiếng rống đã khiến thâm tâm của biết bao người phải sợ hãi, tựa hồ Tích Dịch Long ẩn chứa lực lượng đáng sợ như núi lửa phun trào.

Một loại lực lượng khủng bố đủ để huỷ diệt thiên địa.

Tô Thanh chậm rãi mở mắt ra.

Cặp mắt sâu thẳm lúc này lạnh nhạt tựa như hàn băng ngàn năm, không có chút độ ấm, không có chút cảm tình.

Nhưng nó lại gắt gao khoá chặt thân ảnh Tô Lạc.

Tô Lạc lần lượt khiêu khích nàng khiến nàng không thể nhịn được nữa, hôm nay không phải nàng chết thì mình vong.

“Tô Thanh! Ngươi gian lận!” Tô Lạc chỉ vào Tích Dịch Long hét lớn một tiếng. Đôi mắt nàng hơi co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Gian lận? Ha hả.” Trên mặt Tô Thanh lộ ra một nụ cười lạnh: “Muội muội đáng thương, chẳng lẽ ngươi không biết rằng bước lên Giác Đấu Tràng sinh tử có thể cho phép linh thú kế ước tham chiến sao?”

Trên mặt Tô Lạc không vui, nhưng trong lòng thì liên tục cười lạnh.

Cho phép khế ước linh sủng tham chiến sao? Thật tốt quá, lời này là do chính miệng Tô Thanh ngươi nói nha.

Thấy Tô Lạc có biểu hiện kinh hoảng, trong lòng Tô Thanh càng thêm lạnh lẽo, dưới tình huống này, Tô Lạc còn có thể không chết sao? Tô Thanh có một loại cảm giác đắc ý nắm chắc phần thắng trong tay.

“Được! Nếu ngươi có thể sử dụng ma thú, ta cũng có thể gọi ra khế ước ma thú của ta! Hy vọng đến lúc đó, ngươi đừng hối hận!” Tô Lạc giả vờ tức giận, giọng căm hận nói.

Nghe thấy Tô Lạc nói vậy, mọi người dưới khán đài liền xôn xao nghị luận.

“Ôi, hoá ra Tô Lạc cũng có át chủ bài! Nói không chừng nàng cũng có thể gọi ra một con rồng đấy, lúc đó lại có trò hay để xem rồi, ha ha ha.”

“Ngươi bớt mơ mộng hão huyền đi, chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, không có môn phái trợ giúp, nàng có thể gọi ra một con rồng sao? Nếu có, ta liền chặt đầu xuống cho ngươi làm ghế ngồi!”

“Đúng đó, nếu nàng gọi ra một con rồng, ta sẽ huỷ Giác Đấu Tràng rồi ăn sạch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.