Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 95: Chương 95: Tìm U Thăm Bảo (1)




Khi nàng kéo “thi thể” của Tô Lạc, chỉ thấy khóe miệng Tô Lạc giơ lên một nụ cười lạnh băng tàn khốc.

Nàng xoay người kéo ống tay áo của Nộn Lục, cả người tựa vào vai Nộn Lục, đảo người, đầu cuối xuống, hung hăng đâm con dao vào sau lưng Nộn Lục!

“A!” Nộn Lục phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nàng giận dữ vô cùng, nhịn cơn đau nhức, dùng sức ném Tô Lạc xuống bên dưới vực sâu.

Nhưng mà, Tô Lạc lại giống như dính ở trên người nàng, ném như thế nào cũng ném không ra.

Đồng thời, Tô Lạc còn không ngừng dùng dao đâm nàng.

Chỉ trong nháy mắt, trên người Nộn Lục đã có vô số vết thương.

Nhưng Nộn Lục cũng không bỏ qua Tô Lạc, nàng cuối cùng đánh úp một chưởng thật mạnh về phía Tô Lạc.

Ngực trúng chưởng, Tô Lạc chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, hai người đều đang ở bên vách núi, gió núi lạnh thấu xương gào thét, thổi hai người đang có đầy vết thương chồng chất kia sắp ngã.

Nộn Lục cười lạnh mấy tiếng, nàng đá Tô Lạc.

Một chân này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của nàng, cũng đủ đem Tô Lạc đá rớt xuống dưới vực sâu, hủy thi diệt tích.

Nhưng mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, Tô Lạc lại ôm chặt cái chân kia của Nộn Lục.

Bởi vì trọng lực, hai người song song rơi xuống vực sâu bên dưới.

Trong nháy mắt đó, Tô Lạc dùng sức kéo, khiến cho chính nàng ở trên mà Nộn Lục ở dưới.

Nộn Lục tức giận muốn bắt chước, lại bị Tô Lạc hung hăng đạp xuống.

Nộn Lục tức giận trong lòng, nàng thề, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ phanh thây Tô Lạc thành trăm mảnh.

Nhưng mà nàng không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này hai người đã rơi xuống vực sâu.

“Phốc!” Hai người cùng rơi xuống nước, bọt nước tung tóe, tiếng vang nhức óc, trong lúc nhất thời cả hai người đều ngất đi.

Hai khối thân thể bị suối nước va chạm, không biết chảy về phía phương nào.

Không biết qua bao lâu, lông mi mỏng như cánh ve của Tô Lạc run nhè nhẹ, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn nham thạch trên đỉnh đầu.

Lúc này, nàng phát hiện ánh sáng bốn phía thực tối, còn nàng đã bị nước đẩy tới bờ biển.

Tô Lạc phát hiện toàn thân mình đều đau, đau giống như cả khối thân thể bị chia năm xẻ bảy, đau đến cơ hồ chết lặng.

Tô Lạc lấy ra một ngụm nước từ không gian, gian nan uống xong, qua một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại.

Nàng lảo đảo đứng lên, nghi ngờ đánh giá chung quanh.

Nơi này là một sơn động hình trăng lưỡi liềm.

Một sơn động đã hoang phế nhiều năm.

Tô Lạc suy yếu vô cùng, nhưng nàng cắn răng đứng lên, lung lay đi vào bên trong.

Nàng nương đỡ theo vách tường, gian nan đi được khoảng trăm mét, nhưng vẫn không đến được cuối đường.

Con đường này đen nhánh mà u ám, tựa hồ hướng về địa ngục vô biên, tất cả những thứ có thể thấy được chỉ là bóng đêm.

Nhưng không biết vì sao, tựa hồ có một loại lực lượng thần bí triệu hoán nàng, không ngừng dụ dỗ nàng đi vào trong.

Lại đi rồi đại khái khoảng ba trăm thước, Tô Lạc hít sâu một hơi, điểm cuối của con đường này rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ thật sự không có điểm cuối?

Nàng cũng không tin.

Lòng hiếu thắng của Tô Lạc bị kích lên, nàng kéo thân mình từng bước một đi vào bên trong, ước chừng đi được 1000 mét, bỗng nhiên, Tô Lạc nghe được tiếng suối nước róc rách.

Khi Tô Lạc đi đến nơi phát ra âm thanh, nàng không khỏi mở to hai mắt, tinh tế nhìn cảnh tượng trước mắt.

Giờ khắc này, nàng cứ ngỡ rằng chính mình hoa mắt.

Cuối con đường đen, thế nhưng là một không gian hình tròn rất lớn, ước chừng lớn bằng sân bóng rổ, không gian có vẻ thực trống trải.

Chính giữa có một cái lô đỉnh màu tím, chung quang nó là một bệ dài hình tròn, trên bệ còn có một chút tinh thạch và thảo dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.