Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 99: Chương 99: Tìm U Thăm Bảo (5)




Nàng muốn đẩy cái dược đỉnh này, nhưng nàng lại phát hiện dù nàng có dùng sức thế nào đều không thể đẩy được, giống như nó đang dính chặt trên mặt đất vậy.

Nếu muốn mang dược đỉnh đi, đối với người khác chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng ai kêu Tô Lạc có công cụ hack giết người cướp của tốt nhất chứ?

Tô Lạc đặt tay lên Tử Hỏa dược đỉnh, trong miệng nói: “Thu.”

Vì thế, Tử Hỏa dược đỉnh có trọng lượng nghìn cân đột nhiên biến mất trong hư không.

Tô Lạc cảm ứng không gian, nàng có chút phát sầu.

Nàng phát hiện sau khi nàng cướp hết đống bảo bối kia, không gian nhỏ bé có mười mét vuông của nàng đã đầy ấp, không còn chỗ đặt chân nữa.

Phải làm thế nào đây? Góc tường còn có một đống đá đen, cũng không biết có ích lợi gì.

Nếu không bỏ vào được, vậy không lấy nữa, sau này có duyên sẽ quay lại đây sau vậy. Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Vì thế, Tô Lạc chỉ khom lưng nhặt mấy khối, tính đem ra ngoài hỏi xem đây là gì.

Đây cũng là đổ vật mà Tử Hỏa lão nhân để lại, sao có thể sẽ đơn giản?

Mới vừa bỏ ba viên đá vào, bỗng nhiên, Tô Lạc chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cơn đau đớn bùng lên khiến nàng không thể đứng vững nữa.

Nhưng mà loại đau đớn này tới mau đi cũng mau, chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

Tô Lạc kiểm tra không gian, bỗng nhiên, miệng nàng biến thành hình chữ O.

Như vậy, như vậy cũng được sao?

Tô Lạc phát hiện không gian của nàng đã to ra, tuy rằng biến hóa không phải thực rõ ràng, nhưng rõ ràng ở góc đã dài ra được một mét vuông.

Phát hiện này làm Tô Lạc mừng rỡ như điên.

Không gian thế nhưng sẽ còn to ra?

Tầm mắt Tô Lạc rơi vào mấy tảng đá đen hình bầu dục.

Vừa rồi nàng bỏ dược đỉnh, thư tịch, các loại đồ vật khác vào, không gian vẫn như cũ, nhưng sau khi bỏ ba viên đá kia vào thì không gian đã bắt đầu xảy ra biến hóa.

Mấy cục đá này còn có thể khiến không gian to ra rồi thăng cấp?

Mặc kệ có phải hay không, thử sẽ biết.

Tô Lạc nhặt một khối đá đen bỏ vào, một khối, hai khối, ba khối…

“Oanh!”

Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác đầu óc tê rần, đau đến mức nàng phải hừ lạnh, nhưng tới khi nàng mở mắt ra thì phát hiện không gian quả nhiên lại rộng thêm một mét vuông!

Là sự thật!

Phát hiện này khiến Tô Lạc hoàn toàn yên tâm.

Nàng không chút do dự đem mười khối đá đen còn nằm trên mặt đất bỏ vào trong không gian, chớp mắt trên mặt đất đã không còn gì.

Vì thế, không gian lại rộng thêm ước chừng năm mét vuông.

Tô Lạc mừng thầm trong lòng, xem ra nếu có cơ hội nàng chắc chắn phải đi tìm mấy cục đá này.

Lúc này, Tô Lạc còn chưa biết bên trong những cục đá đen này ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ đến mức nào, cũng không biết chúng có thể giúp con đường tu luyện của nàng càng nhanh hơn, tiện hơn.

Nhưng mà, khi Tô Lạc đang muốn xoay người rời đi, lại phát hiện có một người đang đứng ở cửa động, người kia đang ôm kiếm dựa nghiêng vào cửa, khóe miệng mang theo cười lạnh, ánh mắt lạnh băng như rắn độc, không hề chớp mắt mà nhìn nàng chằm chằm.

Tô Lạc trong lòng nhảy dựng, thầm nhủ không xong.

Vừa rồi nàng không hề cố kỵ mà càn quét bảo bối trong phòng, chẳng lẽ đều bị đối phương thấy hết rồi?

Đối phương xuất hiện thế nhưng nàng không hề biết, nghĩa là võ công của đối phương cao hơn nàng rất nhiều.

“Tô Lạc, cái mệnh què này của ngươi đúng là thật lớn!” Nga Hoàng cầm trong tay bảo kiếm, cười lạnh liên tục mà tới gần Tô Lạc.

Sau khi mất dấu Tô Lạc, Nga Hoàng vẫn luôn tìm kiếm ven đường, sau lại tìm thấy dấu vết đánh nhau chỗ vách núi, nàng không nói hai lời cầm dây leo nhảy xuống, tìm cả một đường, lại phát hiện một hang động ở chỗ này.

Nhưng mà phát hiện quan trọng nhất lại ở trên người Tô Lạc.

Nga Hoàng không thể tin được, phế tài bao cỏ trong truyền thuyết lại là không gian pháp sư đã sắp tuyệt tích trên đại lục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.