Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 753: Chương 753: Tin Tô Lạc Chết (1)




Lam Tuyền và Ám Dạ Minh cũng nhìn chằm chằm Dao Trì tiên tử, hận một nỗi không thể bóp cổ nàng ta để ép cung! Không thể như vậy được, Tô Lạc làm sao có thể chết được cơ chứ? Nàng chết rồi, Nam Cung trở về thì biết ăn nói thế nào...

“Ngươi không tin cũng không có cách nào khác.” Dao Trì tiên tử lạnh lùng nói, sau đó quay người đi về phía Dung Vân đại sư.

Ba người Bắc Thần Ảnh lập tức như hóa đá.

Đây không phải là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật!

“Lạc Lạc...” Bắc Thần Ảnh gào lên một tiếng xé lòng, sau đó hướng về cánh cửa sơn son thiếp vàng đang bắt đầu đóng lại, cứ thế chạy về phía đó!

“Bắc Thần!” Lam Tuyền và Ám Dạ Minh cũng chạy theo sau Bắc Thần Ảnh, nhưng tốc độ của Bắc Thần Ảnh nhanh hơn hai người bọn họ!

Bắc Thần Ảnh chạy nhanh tới mức như một làn khói xoẹt qua.

Ngay khi thân thể hắn vừa lọt qua, cánh cửa liền đống sầm lại một tiếng!

Lam Tuyền và Ám Dạ Minh bị chặn lại ở bên ngoài.

Bắc Thần Ảnh xông vào trong rồi sao? Thì làm sao có thể ra được chứ?

“Dung Vân đại sư!” Hai người bọn họ khẩn khoản nhìn về phía Dung Vân đại sư, còn thần sắc của Dung Vân đại sư lúc này... không ai nhìn ra được.

Sắc mặt ông ta trầm xuống, chỉ lãnh đạm giơ nắm tay lên rồi hất ra: “Để hắn đi đi.”

Chỉ là, một người không quan tâm như ông ta lại có trạng thái khác thường ngày, mắt lạnh lùng nhìn Dao Trì tiên tử, nhíu mày: “Nói tình hình trong đó ra!”

Nghe thấy những lời này, Lam Tuyền và Ám Dạ Minh hai người ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Lý Dao Dao, nơi đáy mắt đằng đằng sát khí, hận một nỗi không thể ăn tươi nuốt sống.

Hai người bọn họ đã thề, nếu như Tô Lạc xảy ra chuyện, nếu như Bắc Thần Ảnh cũng xảy ra chuyện Dao Trì Lý Gia sẽ không được bình an!

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều hướng về phía Lý Dao Dao.

Rốt cuộc tình hình bên trong đó là như thế nào, thì chỉ có nàng ta mới biết rõ.

Lý Dao Dao lặng người, lập tức làm ra bộ dạng chịu đầy uất ức đáng thương.

“Tô Lạc nàng ta quá độc ác! Lúc ở bên trong đó nàng ta muốn cướp Hỏa Nguyên Thạch từ trong tay của ta, nàng ta còn có sự giúp sức của Linh Long, ta làm sao mà đánh lại được cơ chứ?”

Sau khi lấy được ánh mắt đồng tình từ phía tất cả mọi người có mặt ở đó, Dao Trì tiên tử hít một hơi, tiếp tục nói: “May mà ông trời có mắt, vào đúng thời khắc quan trọng đã kinh động thủ lĩnh của đám ma quỷ trong động, nhưng Tô Lạc cho rằng bản thân có Linh Long bên cạnh sẽ là vô địch thiên hạ, vậy nên nàng ta liền xông lên chiến đấu với nó, kết quả...”

Nói một hồi, sắc mặt Lý Dao Dao lộ rõ sự khủng hoảng: “Kết quả, ai cũng không ngờ thủ lĩnh của bọn chúng lại lợi hại như vậy, phóng ra vô số luồng sét, cuối cùng khiến Tô Lạc bị giật chết...”

“Ngươi nói láo!” Lam Tuyền tức giận nhìn nàng quát lớn: “Tốc độ của Tô Lạc rất nhanh, có ngươi mới bị đánh chết chứ nàng ấy còn lâu mới bị đánh chết!”

Ám Dạ Minh mày kiếm lạnh lùng cau lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lý Dao Dao: “Ngươi có dám thề từng lời nói của ngươi đều là sự thật không?”

Lý Dao Dao đang định mở lời, Ám Dạ Minh liền xen ngang: “Lấy tính mạng của ngươi ra mà thề! Nếu như Tô Lạc còn sống, ngươi sẽ phải tự vẫn! Ngươi có dám thề không?”

Ánh mắt mĩ lệ của Lý Dao Dao liền trở nên mờ mịt.

Lời thế này, làm sao mà thề?

Ám Dạ Minh quả nhiên lợi hại, phát hiện ra trong lời nói của nàng ta có sơ hở. Nhưng như vậy thì có làm sao chứ, Tô Lạc đằng nào cũng đã chết rồi.

“Được!” Lý Dao Dao đưa tay phải lên, trịnh trọng nói: “Ta Lý Dao Dao đã tận mắt nhìn thấy Tô Lạc bị đánh chết, chuyện này hoàn toàn là đúng sự thật, nếu như ta nói sai, ta sẽ tự sát trước mặt tất cả mọi người!”

Nàng ta đã tận mắt nhìn thấy nha đầu Tô Lạc bị ngọn lửa của linh đạn cầu bao quanh.

Nếu như đến mức đó mà vẫn không chết thì đúng là có quỷ.

Cho nên Lý Dao Dao mới khẳng định Tô Lạc đã chết.

Ám Dạ Minh vốn dĩ cho rằng Lý Dao Dao không dám thề, như vậy hắn mới có cơ hội để ép cung tra hỏi, nhưng hắn làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được Lý Dao Dao lại có thể dứt khoát nói ra lời thề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.