Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 498: Chương 498: Trận chiến sinh tử (5)




Bắc Thần Ảnh nhắc tới Lý Nghiêu Tường, Nam Cung Lưu Vân cũng chỉ hơi nhướng mày, cũng không có phản ứng gì nhiều.

Nhìn thấy Tô Lạc, Bắc Thần Ảnh là vui mừng nhất.

Nhưng không đợi hắn biểu đạt tình cảm hào hứng, Nam Cung Lưu Vân đã giao phó nhiệm vụ mới.

“Cái gì? Tiêu diệt? Bang Đông Hải Giao Long?” Bắc Thần Ảnh lắc đầu: “Không được không được, những tên đó xuất quỷ nhập thần, trời mới biết bọn họ trốn ở góc nào, đợi đại quân vừa ra, bọn họ đã chạy mất tăm mất tích.”

Lông mi Tô Lạc cong cong, cười nói: “Lần này Nam Cung Lưu Vân ra tay, sẽ không phiền phức như vậy.”

“Lão Nhị, ngươi muốn ra tay.” Đôi mắt Bắc Thần Ảnh phát ra ánh sáng, trong mắt lộ ra thần sắc mong đợi.

“Không phải muốn ra tay, mà là đã ra tay.” Nam Cung Lưu Vân ném khối Ngọc Giản cho hắn: “Đi thôi.”

Vừa nghe câu này, khuôn mặt Bắc Thần Ảnh lập tức vui vẻ.

Bang Đông Hải Giao Long chưa từng bị triều đình bắt được, tài sản tích trữ nghĩ thôi cũng hiểu,

Bình thường không biết bọn họ ẩn náu ở nơi nào thì thôi, bây giờ lại có Nam Cung tham gia vào, tự nhiên mã đáo thành công.

Bắc Thần Ảnh cất Ngọc Giản, cười híp mắt với Tô Lạc, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Chị dâu yên tâm, vật tốt như thế này ta nhất định sẽ giữ dùm người, chờ người đắc thắng trở về chúng ta chia của với nhau."

“Đương nhiên là được.” Tô Lạc cười nói với hắn.

Phương thức tích trữ tiền của nhanh nhất không phải là kiếm tiền, mà là lấy của kẻ khác.

Bang Đông Hải Giao Long mấy năm nay hoành hành ở Đông Hải, lại còn chưa bị triều đình tiêu diệt, số của cải này nghĩ cũng đã biết. Tô Lạc ngẫm nghĩ thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Đừng trách tầm nhìn nàng hạn hẹp, lại có suy nghĩ sắp xếp như vậy, nàng từ sau khi đóng tiền ra khỏi hang đã trở thành kẻ nghèo kiết xác.

Nam Cung Lưu Vân cười dịu dàng xoa đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Đi thôi.”

Mấy tên lính sung sức trên du thuyền xa hoa, Nam Cung Lưu Vân giao cho Bắc Thần Ảnh, hắn mang theo Tô Lạc, từ trong khoang thuyền lấy ra một du thuyền loại nhỏ, ôm Tô Lạc phi nhanh đi.

Đế đô Tây Lăng quốc.

Hôm nay trên đường náo nhiệt hơn rất nhiều so với hôm trước, đám người sôi nổi chen chúc đi qua hướng về trận đấu lớn nhất trong thành.

Trận chiến sinh tử giữa Nhị tiểu thư Tô trong phủ đại tướng quân và Tứ tiểu thư sắp diễn ra, hơn nữa lại là hôm nay.

Tin tức này giống như thổi một luồng gió mới vào cuộc sống ngày thường tẻ nhạt của người dân đế đô, lập tức khiến nhiều người cảm thấy xôn xao.

Mọi người ồn ào suy đoán: Rốt cuộc là thù hận như thế nào, có thể khiến cho hai chị em trở mặt thành thù?

Có người ủng hộ Tô Thanh, liền nói Tô Lạc mê hoặc câu dẫn ý trung nhân của Tô Thanh.

“Kiến thức của các người thật sự quá hạn hẹp, việc này cũng không biết? Tô Lạc kia chính là hồ ly tinh à, nghe nói chồng tương lai của chị mình cũng câu dẫn à.”

“Đúng vậy, là nha đầu kia xuất hiện, bình thường hành động như người thô lỗ vô học, nay lại không biết xấu hổ câu dẫn vị hôn phu của chị mình, đúng thật tự mình không biết mình, quá mất mặt rồi.”

“Đúng vậy, nếu không Tô Thanh lại có thể nổi giận dẫn đến trận chiến sinh tử ngày hôm nay? Hoàn toàn là do quá tức giận rồi.”

“Nếu ta có muội muội như vậy, sớm đã bóp chết nó, tránh tương lai bị nó hãm hại.”

Những lời đồn không có trách nhiệm này tốc độ lan nhanh như gió, rất nhanh cả thành đều biết chuyện.

Nhưng không phải ai nói sao cũng nghe vậy, cũng có người đầu óc còn tỉnh táo.

“Thật nực cười, chẳng lẽ bản thân Tô Lạc là người thô lỗ vô học, nàng dựa vào cái gì để câu dẫn vị hôn phu trên danh nghĩa của chị mình? Vị hôn phu kia là người mù sao? Nếu là người mù, mỹ nhân băng sơn như Tô Thanh có thể để mắt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.