Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 173: Chương 173: Trong Kế Có Kế (5)




Bỗng nhiên, sắc mặt của Tô Tử An biến đổi, lời nói chợt dừng lại.

Tô Vãn cũng không phải không có gây thù chuốc oán, nàng và Tô Lạc rõ ràng có thù cũ, hơn nữa quan hệ của hai người rất căng thẳng

Lần trước Vãn Nhi bôi nhọ Lạc Nhi, còn kéo mình qua, khó đảm bảo Lạc Nhi sẽ không ghi hận trong lòng.

Tô Tử An nghĩ đến đây, cảm xúc trên mặt âm trầm không rõ ràng.

Hắn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện Tô phu nhân đang ngồi gần trong gang tấc, ý cười trên khóe miệng chợt lóe mà qua.

Tô phu nhân phí không ít sức lực mới khiến Tô Tử An nghi ngờ Tô Lạc, đương nhiên phải không ngừng cố gắng.

Chỉ thấy nàng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lạc Nhi… Không phải chứ? Các nàng là hai chị em lại có thể có thù gì? Không phải thiếp bất công, nhưng mà Lạc Nhi trời sinh tính tình nhút nhát, nhát như chuột, hơn nữa nàng ngay cả một chút linh lực cũng không có, sao có thể đi hãm hại Vãn Nhi chứ?”

Tô Tử An xua tay.

Phu nhân của hắn quá thiện lương, chưa bao giờ nghĩ xấu về người khác, nàng nào đâu biết lòng người hiểm ác.

Giữa Lạc Nhi và Vãn Nhi sớm đã kết thù, đây là chuyện mà hắn đã biết từ lâu.

Còn chuyện Lạc Nhi trời sinh nhút nhát, nhát như chuột… Trong đầu Tô Tử An bỗng nhiên hiện ra vài lần gần đây nhất mà hắn gặp Tô Lạc.

Trước kia Tô Lạc có lẽ thật sự nhát như chuột, hèn mọn nhút nhát, nhưng ngày ấy Thái tử tới từ hôn, nàng hoàn toàn không có chút tự ti nhút nhát nào, ngược lại nàng còn dám khiêu khích Thái tử!

Hơn nữa lần gần đây nhất, nàng bị Vãn Nhi ức hiếp, lại có thể không kiêu ngạo không nịnh hót, nói có sách mách có chứng cãi lại, lời nói sắc bén, câu nào cũng có lý, ngay cả mình đều bị nàng làm nghẹn họng.

Tô Lạc đó có thật là Tô Lạc hèn mọn nhút nhát trong miệng phu nhân sao? Trừ chuyện không có linh lực, khí chất toàn thân của nàng nếu so sánh với trước kia thì hoàn toàn rạng rỡ hẳn lên.

Tô phu nhân thấy Tô Tử An nhíu chặt mày, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không có chút cảm xúc nào, nói: “Tướng quân, Vãn Nhi đã bị người hãm hại thành như vậy, cuộc đời của nàng xem như đã bị hủy, ngài không thể hủy luôn cả Lạc Nhi. Việc này dù có là Lạc Nhi làm, chúng ta… cũng xem như không biết gì đi.”

Phu thê nhiều năm, Tô phu nhân hoàn toàn nắm được suy nghĩ của Tô Tử An.

Những lời này của nàng chính là lấy lùi làm tiến.

Quả nhiên, Tô Tử An không làm nàng thất vọng.

“Sao mà được! Tuyệt đối không được!” Tô Tử An lạnh nhạt, cứng rắn nói.

“Nếu việc này do Tô Lạc làm, nàng nhất định phải trả giá đại giới! Bản tướng quân tuyệt đối sẽ không thiên vị!”

“Người tới!” Tô Tử An lớn tiếng rít gào.

Thị vệ canh giữ ở cửa nhanh chóng tiến vào.

“Bắt đầu điều tra từ trên người hắc y nhân, phải điều ta việc này rõ ràng!” Tô Tử An quát lớn.

“Không, việc này nhất định phải tra, nhưng ngươi nhớ kỹ, muốn bí mật tra, tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng.”

“Dạ.” Thị vệ khom người lĩnh mệnh đi.

Hoài nghi đã gieo xong, hiện tại chỉ cần chờ nó mọc rễ nẩy mầm. Tô phu nhân nhìn biểu tình tối tăm của Tô Tử An, tâm trạng của nàng lại rất tốt.

Trở lại chính phòng, Tô phu nhân hứng thú rất tốt ăn nhiều hơn một chén chè hạt sen.

Triệu ma ma bên người Tô phu nhân chạy lên nịnh nọt, hạ giọng nói: “Phu nhân, đã phân phó xong, đêm nay bọn họ sẽ hành động.”

Tô phu nhân cười như không cười nói: “Được rồi, nhớ kỹ, việc này phải thật cẩn thận, quyết không thể lộ ra một chút tiếng gió nào.”

Nhìn bóng dáng Triệu ma ma rời đi, đáy mắt Tô phu nhân hiện lên điên cuồng độc ác.

Mấy đứa con thứ này, đứa nào đứa nấy càng nhìn càng thấy ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.