Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 359: Chương 359: Tử Kinh Đảo (10)




Quần chúng vây xem bị chiêu thức ấy của Tô Lạc làm cho sợ ngây người!

Sao có thể! Căn bản không có khả năng được không? Quá không thể tưởng tượng!

Không đến hai phút, lại có người có thể liên tiếp câu được ba con Tử Kinh Ngư, hơn nữa con nào con nấy đều thật to!

Nhưng rõ ràng bọn họ cũng đã từng câu qua một lần nha, đều biết muốn câu loại Tử Kinh Ngư có linh tính mạnh mẽ như vậy khó đến mức nào!

Lúc này, Thái tử ngơ ngác nhìn Tô Lạc, căn bản không biết nên làm gì, chỉ là cơ bắp trên gò má của hắn không nhịn được run rẩy, có thể thấy được nội tâm của hắn rối rắm đến mức nào.

“Này… Này…” Thái Tử điện hạ khiếp sợ chỉ vào mặt nước, nhìn Tô Lạc ngơ ngác nói: “Ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì?”

Tô Lạc thong thả ung dung nhìn hắn một cái, cười như không cười nhướng mày: “Yêu pháp? Thái Tử điện hạ không ngại dùng thử cho ta xem, bôi nhọ người khác là không đúng. Không có chứng cứ mà nói bậy, người khác chỉ biết nói Thái Tử điện hạ thua không chịu thua nha.”

“Ngươi! Nha đầu thúi này!” Hai mắt Thái tử đỏ đậm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Lạc. Nha đầu thúi này nói chuyện giống như phun độc vậy, quả thực là cùng một giuộc với Bắc Thần Ảnh.

“Nha đầu thúi mắng ai?” Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, hai tròng mắt lãnh liệt bức người, toàn thân toát ra uy nghiêm cường giả.

Thái tử tức khắc có cảm giác như lọt vào hầm băng, cả người cứng đờ, ấp úng không nói nên lời.

Đáng giận! Thái Tử điện hạ nắm chặt tay thành quyền, hắn hận nhất chính là rõ ràng hắn và Nam Cung Lưu Vân có địa vị giống nhau, nhưng lần nào hắn cũng thua dưới cặp mắt cao thâm khó đoán kia của hắn.

Lúc này, cách đó không xa,Ám Dạ Minh và Lam Tuyển thấy bên này náo nhiệt như vậy, không khỏi có chút tò mò, Lam Tuyển trực tiếp vẫy tay gọi một hạ nhân lại đây.

“Cái gì? Không đến hai phút câu ba con Tử Kinh Ngư? Sao có thể!” Lam Tuyển đứng cả người lên, bởi vì quá mức kích động nên ghế dựa đằng sau cũng ngã xuống đất.

Ám Dạ Minh lúc này cũng khiếp sợ không thôi. Tuy rằng bởi vì có Nam Cung, hắn cũng khá xem trọng Tô Lạc, nhưng cũng không dự đoán được nha đầu kia lại có biểu hiện ngoài dự đoán như vậy!

Quả thực là không thể tưởng tượng!

Nhóm người bọn họ cũng coi như là đứng đầu, trong một giờ cũng chỉ có thể câu được hai hoặc ba con mà thôi, nhưng nha đầu Tô Lạc kia lại có thể hoàn thành công việc trong một giờ của bọn họ chỉ trong vòng hai phút?

Đây là chuyện chỉ có cường giả cấp mười trở lên mới làm được mà đúng không? Dù bậc cha chú của bọn họ ra tay cũng chưa chắc có thể câu được ba con Tử Kinh Ngư trong hai phút!

Chẳng lẽ bây giờ việc câu Tử Kinh Ngư đã không còn quan hệ với cấp bậc tu luyện nữa? Quả thực không thể tưởng tượng.

“Đi! Chúng ta chính mắt nhìn một cái, ta không tin nha đầu kia có thể làm được!” Lam Tuyển không tin, kéo Ám Dạ Minh quay đầu đi ngay.

Ám Dạ Minh lại cười khổ lắc đầu.

Trước mắt bao người, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, việc này xảy ra cách bọn họ không xa, sao còn có thể là giả chứ?

Chỉ là trong lòng Ám Dạ Minh cũng tò mò cực kỳ, hắn không thể nghĩ ra làm sao Tô Lạc có thể làm được.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một đám người đều kích động vô cùng, những đôi mắt đang nhìn chằm chằm Tô Lạc với đủ loại cảm xúc.

Khiếp sợ, kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét, oán hận... nhưng nhiều nhất vẫn là hâm mộ ghen tị hận.

Tô Lạc nhàn nhạt nhìn xung quanh một cái.

Vừa rồi những người này còn chắc như bắp đoán Thái Tử điện hạ sẽ thắng, nàng chỉ mới câu ba con cũng đã làm cho bọn họ kích động thành như vậy, nếu lại câu thêm mấy con nữa, chẳng phải là sẽ bức điên bọn họ luôn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.