Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 367: Chương 367: Tử Kinh Đảo (18)




Tô Lạc cười cười, phân phó người nâng Tử Kinh Ngư vào khoang thuyền.

Sắc trời đã tối hẳn, tầm mắt mông lung.

Bỗng nhiên, trong đám người có người kinh hô ra tiếng: “Nhìn? Đó là cái gì!”

Tầm mắt mọi người đều nhìn về nơi đó.

Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng xuất hiện trên mặt biển, dường như rất gần, dường như lại rất xa, lắc lư lắc lư, thấy không rõ lắm.

Nhưng mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân híp lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khi tầm mắt của hắn rơi xuống trên người Tô Lạc, khóe miệng gợi lên ý cười.

Vận khí của nha đầu này… Thật là con riêng của nữ thần may mắn sao? Ngay cả loại kỳ ngộ trăm năm khó gặp này đều có thể bị nàng đánh trúng? Thật không biết nên nói như thế nào mới tốt.

“Đó là…” Ánh mắt Bắc Thần Ảnh lóe lóe, quả thực có chút khó có thể tin, hắn chuyển mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, hình như muốn tìm hắn xác nhận cái gì.

“Má nó!” Lam Tuyển kinh ngạc cực kỳ, kích động trực tiếp chửi thề, đôi tay nắm chặt thành quyền, kích động khó có thể kiềm chế.

“Không thể tưởng tượng… Quá không thể tưởng tượng…” Ám Dạ Minh híp đôi mắt lại, thật sâu ngóng nhìn bóng trắng đột nhiên xuất hiện ở nơi xa kia, liên tục lắc đầu thở dài.

Tô Lạc có chút nghi ngờ nhìn ba người này một cái.

Sao lại thế này?

Tại sao một đám người đều say mê nhìn bóng dáng màu trắng trên mặt biển xa xa kia, ánh mắt còn lộ ra sắc thái thần kỳ? Chẳng lẽ có nội tình gì mà nàng không biết?

“Lên thượng du.” Nam Cung Lưu Vân phất tay áo, nắm tay Tô Lạc, mang theo một đám người đi lên du thuyền.

Không chỉ có đám người Nam Cung Lưu Vân, tất cả mọi người ở đây đều phát hiện dị thường trên mặt biển, người thông minh đã sớm lên du thuyền nhà mình, chạy như bay tới chỗ bóng dáng màu trắng kia.

Dọc theo đường đi, không ngừng có người lớn tiếng kêu, gân cổ gào lên tê tâm liệt phế, kêu cái gì “Tử Ngư Điện”.

Tử Ngư Điện? Đó là thứ gì?

Trở lại du thuyền, Tô Lạc rất hiếu kì hỏi ra vấn đề này, nhưng mà mới vừa hỏi ra, đã bị tập thể xem thường.

Bắc Thần Ảnh quả thực bất đắc dĩ: “Tẩu tử, mười mấy năm trước đây ngươi đều sống trong chăn không hả? Ngay cả Tử Ngư Điện cũng không biết?”

Lam Tuyển tỉ mỉ nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới, nâng cằm đánh giá, không có ý tốt ghé sát vào người nàng: “Tẩu tử, một trăm con Tử Kinh Ngư đổi một đáp án, có được hay không?”

“Ngươi tránh ra cho ta.” Bắc Thần Ảnh trực tiếp mượn gió bẻ măng xách Lam Tuyển đi.

“Lam Tứ! Miệng của nhà ngưới quý thật nhỉ? Chỉ có một câu mà dám chào giá một trăm con Tử Kinh Ngư.”

Bắc Thần quả nhiên là bé ngoan, Tô Lạc chờ hắn giải thích nghi hoặc cho mình.

Ai ngờ Bắc Thần Ảnh bỏ qua Lam Tuyển, tự mình tới gần chỗ Tô Lạc, cười hì hì nói: “Tẩu tử, ta cho ngươi giảm giá chỉ lấy 80% giá gốc, chỉ tám mươi con Tử Kinh Ngư là được.”

Tô Lạc khóe miệng co giật, đỡ trán nhìn trời.

Đám ngu ngốc này!

Tô Lạc trực tiếp nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân.

Bắc Thần Ảnh đang muốn khuyên giải an ủi Tô Lạc, Nam Cung luôn luôn không nói mấy thứ vô nghĩa này.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân lại kéo tay Tô Lạc ngồi xuống, rất có hứng thú thưởng thức ngón tay tinh tế của nàng, dịu dàng nói với nàng: “Tử Ngư Điện và Tử Kinh Ngư có quan hệ, cách mỗi trăm năm sẽ xuất hiện một lần, dẫn đến cường giả khắp nơi tranh nhau đổ về đây, mà mỗi lần, dường như đều máu chảy thành sông.”

Nam Cung Lưu Vân thực hoài nghi, liệu lần hiện thân này của Tử Ngư Điện có quan hệ gì với việc Tô Lạc câu được rất nhiều cá hay không.

“Máu chảy thành sông?” Tô Lạc có chút nghi hoặc chớp mắt.

Nam Cung Lưu Vân xoa đầu nàng, vẻ mặt hiện lên ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.