Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 352: Chương 352: Tử Kinh Đảo (3)




Hai người ngồi trên vách vực, hai chân đung đưa trong không trung, gió thổi qua lay động sợi tóc màu đen, có chút hương vị lười biếng nhàn nhã.

Nam Cung Lưu Vân lấy một đống đạo cụ ra, giúp Tô Lạc đặt tốt cần câu, tay cầm tay dạy nàng câu Tử Kinh Ngư.

Dạy Tô Lạc xong, hắn ngồi ở khoảng cách rất gần Tô Lạc, bắt đầu thả câu.

Tô Lạc rất có hứng thú nhìn chằm chằm cần câu.

Cần câu này có tạo hình vô cùng kỳ lạ, cần câu đen tuyền mang ánh sáng nhàn nhạt, tản ra linh khí, quả thực là cách biệt một trời một vực với cần câu của đời trước.

Câu cá không phải chỉ đơn giản là xách theo cần câu là được, mà còn phải rót linh lực vào cần câu, tinh tế cảm nhận tình hình dưới đáy biển, chậm rãi dụ dỗ Tử Kinh Ngư cắn câu.

Tô Lạc ngay từ đầu còn rất có hứng thú, hết sức chuyên chú rót vào linh lực cảm nhận thế giới đáy biển, sau lại thấy hơn nửa canh giờ đã trôi qua, ngay cả cái bóng của Tử Kinh Ngư cũng chưa nhìn thấy, liền có chút mất hứng thú.

Nàng chán đến chết chống cằm, nhàm chán ngắm tới ngắm lui xung quanh.

Khó trách Ám Dạ Minh và Lam Tuyển đều thề không cần Tử Kinh Ngư của nàng câu, thì ra người ta đã sớm biết nàng không câu được Tử Kinh Ngư.

Chỉ là hơn nửa canh giờ, Nam Cung Lưu Vân đã câu được năm con, Ám Dạ Minh câu ba con, đứng thứ hai, Lam Tuyển và Bắc Thần Ảnh đều câu hai con, chỉ có nàng, đừng nói cá, ngay cả miếng vẩy cá cũng chưa sờ đến, thật là mất mặt.

“Ai.” Tô Lạc nhàm chán bắt đầu oán giận với Tiểu Thần Long trong đầu: “Thật mất mặt, thật mất mặt, thật mất mặt…”

Tiểu Thần Long ngao ô ngao ô nghĩ, bỗng nhiên, nó vươn móng vuốt nhỏ chỉ suối nước trong suốt kia, cũng chính là thiên linh thủy trong truyền thuyết.

“Ngươi nói, dùng thiên linh thủy có thể câu được Tử Kinh Ngư?” Tô Lạc có chút khó tin.

Tiểu Thần Long mở to một đôi mắt to trong sáng, ngoan ngoãn gật đầu, lắp bắp: “Cá… Cá… Ăn… Ăn…”

Tiểu Thần Long ê a học nói sợ biểu đạt không rõ, cuối cùng dứt khoát vùng vẫy làm động tác như cá căn câu.

Bộ dáng đáng yêu ngơ ngác kia quả thực làm Tô Lạc hết sức vui vẻ, cười khẽ ra tiếng.

“Sao vậy? Không câu được còn vui vẻ như vậy?” Nam Cung Lưu Vân lúc trước còn lo lắng nha đầu này sẽ bởi vì không câu được Tử Kinh Ngư mà ảo não, càng không ngờ tâm trạng của nàng còn khá tốt, tự tiêu khiển tự vui.

“Không câu được cá? Hừ hừ, các ngươi đều chờ bị ta làm cho kinh ngạc đi đi.” Tô Lạc nhướng mày, đắc ý hừ với hắn một tiếng.

Có Tiểu Thần Long tương trợ, nàng cũng không tin không câu được Tử Kinh Ngư, nếu lại không câu được, nàng sẽ ném Tiểu Thần Long xuống làm mồi câu.

Tô Lạc nhân lúc người khác chưa chuẩn bị, lặng yên không một tiếng động lấy ra vài giọt thiên linh thủy, âm thầm bỏ vào mồi câu.

Mồi cá vốn có màu xanh biếc, xoa thành cục bột nho nhỏ, khi câu cá thì gỡ ra một chút. Tô Lạc bỏ một chút thiên linh thủy vào, chỉ làm nó trở nên ướt át một ít, cũng không thấy khác thường gì.

Mồi cá này nghe nói là do Nam Cung Lưu Vân tự mình chế biến, chỉ tính nguyên liệu thôi đã hao phí vốn to, không có mấy vạn đồng vàng căn bản không thể chế được.

Tô Lạc bỏ thêm thiên linh thủy vào, lại quấy lần nữa cho đều, nặn ra một cục nho nhỏ đặt vào cần câu cá, trên mặt mang theo mong đợi và chờ đợi.

Có thể câu được Tử Kinh Ngư hay không, phải xem một chiêu này.

Nam Cung Lưu Vân thấy thế, không nhịn được bật cười: “Nào có người câu cá như vậy? Mồi còn lớn hơn miệng Tử Kinh Ngư, sao có thể câu được chứ?”

Nhưng ý cười tại khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân còn chưa biến mất, cần câu mà Tô Lạc vừa mới ném vào đã hơi run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.