Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 355: Chương 355: Tử Kinh Đảo (6)




Bắc Thần Ảnh tiêu sái đặt cần câu lên vai, mở miệng châm chọc mỉa mai: “Ăn nói như là mình lợi hại lắm vậy, Nam Cung Lưu Tuyệt, có bản lĩnh ngươi đừng khi dễ cô nương người ta, ngươi tỷ thí với ta nè.”

Thái tử nhìn thấy Bắc Thần Ảnh, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, người này quả thực là khắc tinh đời này của hắn, thấy hắn là biết không có chuyện tốt gì!

Thái tử tức giận trừng mắt nhìn Bắc Thần Ảnh: “Xen vào việc người khác, cút qua một bên đi.”

Bắc Thần Ảnh không vui: “Đây là tẩu tử của ta, sao ta lại xen vào chuyện của người khác chứ? Nam Cung Lưu Tuyệt, người cút sang một bên là ngươi mới đúng.”

Hai người một lời không hợp ngay lập tức cãi nhau.

Cảnh tượng này quả thực khiến Tô Lạc trợn mắt há hốc mồm.

Một người là Thái Tử điện hạ tôn quý, một người là hội trưởng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê thần bí khó lường. Ngày thường trước mặt người ngoài, hai người này đều đạo mạo, cao cao tại thượng, tự cao tự đại, trong mắt hạ nhân, bọn họ chính là sự tồn tại không thể với tới.

Nhưng ai ngờ được hai vị tôn quý đến cực điểm này lại cãi nhau như con nít, ngươi tới ta đi, cãi đến túi bụi.

Tô Lạc đang định hung hăng đào hố bẫyThái tử một vố, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Thái tử lại lần nữa phất tay áo bỏ đi được! Vì thế, nàng chỉ có thể đi ra hoà giải.

“Được rồi, đừng cãi nữa. Bắc Thần, ngươi nghỉ một lát trước đi, Thái tử, còn muốn so hay không? Không so thì tránh ra, không cần ảnh hưởng đến hứng thú câu cá của ta.” Với âm lượng rít gào ầm ĩ của hai người này thì mồi câu có tốt đến đâu cũng không câu được Tử Kinh Ngư.

Tô Lạc nhìn Bắc Thần Ảnh, gian xảo chớp mắt, Bắc Thần Ảnh đã sớm biết Tô Lạc rất thông minh, hắn ăn ý mười phần gật đầu, ngoan ngoãn ôm tay đứng sang một bên.

Thái Tử điện hạ thấy Bắc Thần Ảnh không cãi, đương nhiên cũng không cãi nữa, hắn hừ mạnh: “So thì so, nhưng mà… Chỉ có bổn cung so với ngươi, người khác không được nhúng tay!”

Nói xong, hắn nhìn Bắc Thần Ảnh và Nam Cung Lưu Vân. Hắn rất chán ghét hai người kia, nhưng không thể không thừa nhận thực lực của bọn họ rất phi phàm. Cũng bởi vì thực lực rất mạnh, cho nên hắn mới càng chán ghét!

Tô Lạc cười nhẹ: “Vậy thắng thua thì sao, tính kiểu gì đây?”

Thái tử nghĩ nghĩ, bỗng nhiên, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: “Như vậy đi, lấy tiêu chuẩn là số lượng Tử Kinh Ngư, ai câu nhiều hơn thì người đó thắng. Về phần thưởng thì lấy số lượng của người thắng làm chuẩn. Nếu người thắng câu được mười con Tử Kinh Ngư, như vậy người thua phải đền mười viên tinh thạch màu xanh lá, cứ như vậy mà tính.”

Mười con Tử Kinh Ngư đền mười viên tinh thạch màu xanh lá hả? Tô Lạc kích động trong lòng. Vị Thái tử ngu ngốc này căn bản không biết mình có mồi câu hack cá, ngu dốt đặt ra quy củ như vậy, còn sợ hắn đền không chết sao?

Nhưng Tô Lạc sợ lộ ra manh mối, sắc mặt có chút do dự.

Nam Cung Lưu Vân buồn cười xoa đầu Tô Lạc: “Bổn vương có thể đền được tinh thạch màu xanh lá, cứ đi chơi đi.”

Ý là nếu nàng thua thì hắn đền?

Tô Lạc cười gật đầu, lại nhìn Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Được! Cứ quyết định như vậy. Nhưng mà nói miệng không bằng chứng, phải viết ra giấy mới được!”

Thái tử còn sợ Tô Lạc quỵt nợ, hai người ăn ý với nhau, ra lệnh cho hạ nhân lấy giấy và bút mực, trải ra trên tảng đá lớn.

Bắc Thần Ảnh rất có hứng thú làm nhân chứng, hắn múa bút, trong lúc nhất thời, bút lướt qua như nước chảy mây trôi trên giấy, chữ viết liền mạch lưu loát, cảnh đẹp ý vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.