Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 396: Chương 396: Tử ngư điện (18)




Kế sách của nàng rất đơn giản, lại vô cùng hữu hiệu.

Chỉ một câu đã vẽ ra một đường cắt trên bản thỏa thuận đồng minh của Thái tử và Lý Ngạo Thiên.

Hạt giống hoài nghi đã gieo, thời gian để nó mọc rễ nẩy mầm khỏe mạnh trưởng thành cũng chỉ là vài giây.

Nam Cung Lưu Vân nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người trước mắt, không khỏi có chút thở dài.

Làm sao bây giờ? Rất thích rất thích tiểu nha đầu này, quả thực thích đến mức hít thở không thông, thật là hận không thể dán nàng ở bên người, một tấc cũng không rời mà dẫn đi.

Lúc này, không khí trong đại điện có chút quỷ dị.

Thái Tử điện hạ ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân diễu võ dương oai, đắc ý khoe khoang.

Nam Cung Lưu Vân ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ lo sủng nịch yêu thương nhìn Tô Lạc.

Dao Trì tiên tử phẫn hận ghen ghét mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, hận không thể dùng ánh mắt chọc ra một cái lỗ trên người nàng.

Mà Tô Lạc lại rất bình tĩnh tự nhiên châm ngòi ly gián Thái Tử điện hạ và Lý Ngạo Thiên, ý đồ làm cho bọn họ tự động sụp đổ.

Ngay trong bầu không khí kì quái này, Bắc Thần Ảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đánh vỡ sự bình tĩnh quỷ dị này.

“Thời gian không nhiều lắm, phía trước còn có một cánh cửa quan trọng nhất, các ngươi có đi hay không?” Bắc Thần Ảnh có chút hận rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái.

Cửa tiếp theo có quan hệ rất lớn đến Tử Ngư Thủy Tinh, mà hiện tại, Tử Ngư Thủy Tinh bị Thái tử cầm ở trong tay.

Muốn động thủ đoạt hay không? Bắc Thần Ảnh nâng cằm, không có ý tốt mà nhìn Tử Ngư Thủy Tinh trong tay Thái tử.

Thái tử bị Bắc Thần Ảnh liếc mắt một cái đã từ đắc ý mà phục hồi tinh thần lại.

Hắn mang không ít người, còn có hai minh hữu tạm thời là Lý Ngạo Thiên và Lý Dao Dao, nhưng là Thái Tử điện hạ không thể không thừa nhận, nếu Nam Cung Lưu Vân khăng khăng muốn cướp đoạt, hắn khẳng định là giữ không nổi con cá này.

Thái tử hừ lạnh một tiếng với Nam Cung Lưu Vân: “Đường đường Tấn Vương điện hạ, sẽ không sa đọa đến mức muốn cướp bảo bối của người khác chứ?”

Nam Cung Lưu Vân cười như không cười mà gợi lên khóe miệng, nhướng mày nhìn Tử Ngư Thủy Tinh, hai tròng mắt tà mị chợt lóe mà qua máu lạnh: “Ngươi thật cảm thấy đó là bảo bối?”

Thái Tử điện hạ trong lòng chấn động, tiện đà âm hiểm cười liên tục: “Ăn không được quả nho thì nói nho chua! Không nghĩ tới ngươi Nam Cung Lưu Vân cũng chỉ thế mà thôi!”

Ngụ ý, Nam Cung Lưu Vân không chiếm được Tử Ngư Thủy Tinh, cho nên cố ý nói Tử Ngư Thủy Tinh của hắn là hàng giả, rõ ràng chính là ghen ghét hắn.

Nam Cung Lưu Vân cười nhẹ, không tỏ ý kiến.

Thái độ của Nam Cung Lưu Vân không chút để ý, khoan thai nhẹ nhàng, hoàn toàn làm nổi lên lửa giận trong lòng Thái Tử điện hạ, hắn hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta có thể chứng minh đây là Tử Ngư Thủy Tinh chân chính, ngươi muốn cược cái gì?”

“Lại muốn đánh cược?” Nam Cung Lưu Vân không có ý tốt đánh giá Thái Tử điện hạ từ trên xuống dưới, tiện đà dùng khẩu khí thương hại thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi. Ngươi cũng thua mất 1500 viên tinh thạch màu xanh lá cho Lạc Nhi nhà ta, lại ăn hiếp ngươi sẽ có chút khó xử.”

Nam Cung Lưu Vân nói chính là lời nói thật, nhưng mà luôn có người xem lời nói thật của người khác thành nói mát, Thái Tử điện hạ chính là ngươi như vậy.

Những lời này của Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn kích động Thái Tử điện hạ, chỉ thấy hắn âm lãnh gầm lên một tiếng: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi khinh người quá đáng! Được, ta đánh cuộc với ngươi! Nếu ngươi vừa rồi nhắc tới 1500 viên tinh thạch màu xanh lá, như vậy, nếu ngươi thua, 1500 viên tinh thạch màu xanh lá này sẽ chuyển lên đầu ngươi, như thế nào?!”

Nói xong câu đó, Thái Tử điện hạ tức khắc vỗ tay cho phản ứng nhanh chóng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.