Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 379: Chương 379: Tử Ngư Điện (1)




Theo thời gian, nha đầu kia không ngừng tỏa sáng rực rỡ. Thái tử điện hạ cũng không thể không thừa nhận trước kia mắt nhìn người của mình không tốt, vứt bỏ một con gà đẻ trứng vàng như vậy.

Nhớ ra bản thân còn thiếu nàng 1500 viên tinh thạch màu xanh lá, trên mặt Thái tử lập tức trầm đến mức vắt ra nước.

Dao Trì tiên tử nhíu mày, có chút không vui mà hừ nói: “Còn không phải là thứ cỏ dại phế vật sao? Ngươi do dự cái gì?”

Cỏ dại phế vật?

Thái tử điện hạ tức khắc cạn lời nhìn Dao Trì tiên tử.

Thanh danh của nha đầu kia không tốt, cái danh cỏ dại phế vật được gắn trên người nàng mười mấy năm. Cũng bởi vì vậy mà hắn muốn quẳng cái bịch rác đó đi, dùng kế để từ hôn nàng, nhưng sự thật tại sao lại không phải vậy?

Nàng có thể được xem như đối thủ của thiên tài thế hệ mới Tô Thanh, chấp nhận sinh tử chiến.

Nàng có thể ở trước mặt bao nhiêu người, câu được nhiều Tử Kinh Ngư như vậy, đánh mình đến không còn chỗ dung thân.

Nàng như vậy, sao có thể vẫn là cỏ dại phế vật trước kia chứ? Sao có thể là hoàn toàn là cùng một người được?

Thái tử chậm rãi lắc đầu, gằn từng chữ một nói: “Dao Trì tiên tử, chắc là tin tức của ngươi có chút chậm trễ. Chẳng lẽ người không biết hiện tại Tô Lạc đã có thực lực cấp ba sao?”

Ở tuổi của nàng, có tu vi như vậy thì cho dù không tính là thiên tài, cũng xem như là rất ưu tú.

Dao Trì tiên tử quả nhiên nhíu mày, không vui nói: “Cái gì? Nàng… cấp ba sao? Khó trách…”

Khó trách nàng phái một đám nha hoàn đều có đi mà không trở về. Xem ra đều đã bị nàng giết chết!

Hóa ra, Tô Lạc giấu tài nhiều năm như vậy. Trước mặt người khác thì tự cho mình là phế vật, hỏi sao có thể câu dẫn Tam sư huynh, khiến hắn thần hồn điên đảo. Quả nhiên là một nhân vật lớn.

Nhưng cấp ba… ha ha, cũng chỉ mới cấp ba thôi.

“Không chỉ có như thế…” Thái tử điện hạ thở dài thật sâu: “Dao Trì tiên tử có điều không biết. Nha đầu thúi này cũng không biết có gì huyền bí trên người, mà hôm nay, nàng tỏa sáng rực rỡ, thu hút ánh mắt người khác.”

“Nói vậy là có ý gì?” Dao Trì tiên tử nhíu mày.

“Dao Trì tiên tử quả nhiên không biết. Ai nha, ngươi có biết hôm nay ai câu được nhiều Tử Kinh Ngư nhất không?” Thần sắc Thái tử có chút hậm hực. Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn.

“Chẳng lẽ không phải Tam sư huynh?” Dao Trì tiên tử có chút kinh ngạc hỏi.

Nhiều năm rồi, người câu được nhiều nhất tuyệt đối là Tam sư huynh. Việc này căn bản là không thể nghi ngờ.

“Không phải.” Thái tử dứt khoát trả lời.

“Là ai?”

“Là người mà ngươi có đoán thế nào cũng không đoán trúng.” Thần sắc Thái tử điện hạ phi thường phức tạp.

“Đừng nói với ta, kẻ đó là… Tô Lạc?” Dao Trì tiên tử kinh ngạc thốt lên, sau đó, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh. Nàng cảm thấy suy đoán này của mình cực kỳ vô lý.

Sao có thể là nàng ta? Chỉ xét nàng ta hiện tại là tu vi cấp ba, so với đám người kia đều chỉ là thảm lót sàn, sao có thể đạt hạng nhất chứ? Hơn nữa, nàng ta có thể câu được một, hai con đã xem là vận khí rất tốt rồi.

Nhưng điều Thái tử điện hạ nói lại hoàn toàn dẹp tan mộng tưởng của nàng.

“Ngươi đoán không sai. Hôm nay, người câu được nhiều Tử Kinh Ngư nhất, không ai khác, đúng là nha đầu thúi kia!” Thái tử nhắc lại việc này liền nghiến răng nghiến lợi. Hắn hận không thể đảo ngược thời gian, để ngăn chính mình cá cược với nàng.

Nếu chỉ là nha đầu thúi cùng hắn đánh cược thì cũng không tính. Nhưng đám người Bắc Thần kia cũng cố tình tham gia vào, làm hắn muốn chạy làng cũng không được.

“Ngươi nói cái gì?” Dao Trì tiên tử đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn, nháy mắt bật dậy. Hai tròng mắt sáng quắc, túm lấy cổ áo Thái tử kéo lên, khuôn mặt dữ tợn, hung ác: “Ta cho ngươi lặp lại lần nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.