Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 382: Chương 382: Tử Ngư Điện (4)




Dao Trì tiên tử trong nháy mắt cả khuôn mặt cứng đờ, nhưng nàng vẫn bảo trì độ cong khóe miệng như cũ, tươi cười sáng lạn như hoa, tựa hồ chuyện không thoải mái trên du thuyền chưa bao giờ xảy ra.

“Tam sư huynh sẽ không trách móc Dao Dao thất lễ dung không? Nếu là như thế, Dao Dao tiên tử liền xin lỗi Tô cô nương.” Khóe miệng Dao Trì tiên tử hàm chứa ý cười nhàn nhạt, thần sắc tự nhiên.

Phảng phất nàng vẫn là Dao Trì tiên tử siêu phàm thoát tục kia. Hắn vẫn là tam sư huynh cưng chiều nàng.

Nam Cung Lưu Vân cười như không cười mà nhìn nàng một cái, lại không nói chuyện.

Tô Lạc thấy vậy, trong lòng lại hiện lên một tia đề phòng.

Nếu Dao Trì tiên tử vẫn như cũ điềm đạm đáng yêu trang nhu nhược bạch liên hoa, vậy thì dễ đối phó.

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng có thể bình ổn cảm xúc, một bộ dạng bình thản không gợn sóng, bộ dáng như không có việc gì, vẫn là Dao Trì tiên tử siêu phàm thoát tục không dính khói lửa phàm tục mà Tô Lạc gặp ban đầu.

Ẩn nhẫn như vậy, tâm kế như vậy, thật sự là khiến người khác phải kiêng kị.

Nghĩ đến chuyện trên du thuyền, có thể kích thích nàng bại lộ bản tính, có thể thấy được lời nói kia của Nam Cung Lưu Vân kích thích nàng nghiêm trọng đến mức nào, nhưng mà nếu sau này còn muốn nhìn lại bộ dáng thất thố của nàng thì hơi khó khăn.

Thái tử khẽ cắn môi, khóe miệng cứng đờ nặn ra một tia cười, nói với Nam Cung Lưu Vân: “Nhị đệ, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng lẽ ngươi không nóng lòng? Không bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực cùng nhau mở phong ấn ra?”

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt mà liếc Thái tử một cái, rũ mắt cưng chiều mà xoa đầu Tô Lạc: “Lạc nha đầu của bổn vương định đoạt.”

Thái tử tức khắc thần sắc cứng đờ.

Thần sắc của Dao Trì tiên tử trong nháy mắt quả thực khó coi đến cực điểm, nàng khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ ý cười bình tĩnh như không có việc gì: “Tô cô nương, nhiều người đều đang trông mong ngươi, ngươi chắc không khiến mọi người thất vọng, đúng không?”

Tô Lạc ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đám người đông nghìn nghịt nghe theo lời Dao Trì tiên tử, gật đầu thật mạnh với nàng.

Động tác chỉnh tề vô cùng, nhất trí vô cùng. Giống như nếu nàng không đồng ý, chính là tội nhân tội ác tày trời.

Tô Lạc tức giận liếc Nam Cung Lưu Vân một cái: “Muốn ta thay ngươi làm người xấu? Nghĩ đẹp lắm! Ngươi tránh ra cho ta.”

Lời này vừa nói ra, tức khắc toàn trường hít một hơi.

Đối thoại này vô cùng bình thường trong mắt Tô Lạc, nhưng trong mắt mọi người lại hoàn toàn không phải như thế. Lúc này bọn họ giống như những người có mặt trong Tô phủ ngày hôm ấy, bị ngôn luận của Tô Lạc chấn đến mức trong lòng đều đang run rẩy.

Tấn Vương điện hạ là nhân vật hung tàn khát máu đến mức nào chứ? Có thể được hắn cưng chiều đến trình độ này, theo đạo lý mà nói thì cô nương kia nên thắp hương bái Phật mới đúng.

Nhưng vị cô nương này nàng thế nhưng còn ghét bỏ, không chỉ có như thế, nàng còn tỏ vẻ không cao hứng!

Nàng cho rằng nàng là ai chứ!

Người mà nàng đối mặt chính là Tấn Vương, là người hỉ nộ vô thường âm tình bất định hung tàn thô bạo, nàng quả thực là đang tìm chết!

Lúc này, tất cả mọi người tiếc hận nhìn Tô Lạc, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Tấn Vương điện hạ sao có thể không tức giận?

Ngay cả Dao Trì tiên tử rất quen thuộc với Nam Cung Lưu Vân, lúc này, cặp mắt đẹp linh động kia sáng quắc, giống như lóe lên ánh sáng bảy màu, chứa đầy chờ mong, vui sướng, hả hê khi người gặp họa nhìn Tô Lạc…

Ở trong mắt nàng, tính tình Nam Cung luôn luôn không tốt, không thích nhất chính là ngỗ nghịch và cự tuyệt.

Nhưng điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt, làm Dao Trì tiên tử muốn cắn răng chính là, tình huống mà bọn họ chờ mong hoàn toàn không xảy ra.

Tương phản, Nam Cung Lưu Vân còn thân mật chạy lên, lấy lòng cười với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.