Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 115: Chương 115: Tức Đến Tẩu Hỏa Nhập Ma (1)




Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung sáng như sao trời, nhưng lại lãnh lẽo như hàn băng, phát ra ánh nhìn sắc bén về phía nàng ta, trên người dày đặc hàn ý và phiền não. Sau một hồi lâu, khóe miệng tràn đầy ý cười rực rỡ nhưng lạnh bạc, hắn chỉ nói đúng một câu: “Quay về đi.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã xoay người rời khỏi.

“Tam sư huynh...” Dao Trì tiên tử cắn môi dưới, kéo vạt áo rộng thùng thình của Nam Cung, hai mắt ngấn lệ mờ mịt, mặt mũi đau khổ đáng thương.

Bàn tay của Nam Cung Lưu Vân che phủ bàn tay thon dài trắng ngần như củ hành bóc vỏ của nàng ta, dùng sức hất ra.

Không quay đầu lại mà sải bước rời đi, bóng lưng dứt khoát.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Dao Trì tiên tử nổi gân xanh, đôi mắt đẹp thâm thúy mà độc ác, đáy mắt hiện lên sát ý tàn nhẫn.

“Thiếu cung chủ, buổi tối có cần nô tỳ thực hiện không?” Cầm Ninh lặng lẽ đứng bên cạnh Dao Trì tiên tử, trầm giọng, làm động tác cắt cổ.

Hai mắt của Dao Trì tiên tử như nham thạch nóng chảy phun trào, táng thẳng vào mặt nàng ta một cái tái: “Ngươi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi! Trở về đến Trừng Ác Đường lãnh phạt đi!”

Cú tát này ẩn chứa sức mạnh thiên địa, mạnh đến nỗi Cầm Ninh bị đánh bay người, ngã nhào xuống đất, ngất xỉu.

Dao Trì tiên tử phất tay áo, sát khí hào hùng rời khỏi.

Tối hôm đó, Dao Trì tiên tử dẫn đám người đó rời đi, đi hết sạch sẽ, giống như chưa từng tới bao giờ.

Đám người mặc hắc bào cũng biến mất sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.

Trên xe ngựa trở về, có thêm một người. Đó chính là Lăng Phong.

Đó là hộ vệ thân cận của Nam Cung Lưu Vân, ngày thường đều âm thầm bảo vệ hắn.

Long Lân Mã chạy như bay.

Tô Lạc ngồi trong buồng xe, đưa lưng về phía Nam Cung Lưu Vân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đây là điệu bộ tránh né.

Lúc này, trông thần sắc của nàng có vẻ nhàn nhạt, tựa hồ như áng mây phía chân trời, xa khỏi tầm với.

Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân từ từ trở nên sâu xa, sắc mặt dần lộ vẻ lo lắng.

Tô Lạc muốn đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng mờ to lớn bao trùm lấy người nàng.

Nàng tự động mở to mắt.

Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, bất thình lình đã bị Nam Cung Lưu Vân giam vào trong lòng, ngón tay thon dài của hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, rồi dừng lại ở giữa môi nàng.

Đôi môi của nàng vô cùng xinh xắn, màu môi nhàn nhạt, mượt mà đầy đặn, khiến người ta nghĩ đến câu “đáng để hôn”.

Hắn cúi người, làn môi mỏng xinh đẹp hoàn mỹ khẽ khàng hôn lên đôi môi màu nhạt của nàng.

Nhưng Tô Lạc lại kiên quyết đẩy hắn ra.

“Vẫn còn đang trách bổn vương sao?” Nam Cung Lưu Vân thấp giọng hỏi, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn nàng.

Tô Lạc trầm mặc không nói gì.

“Trách bổn vương ngày hôm đó đã bỏ lại một mình ngươi ư?” Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân trong trẻo mà lạnh lùng.

Tô Lạc tiếp tục trầm mặc.

Bên trong xe lặng ngắt như tờ.

Tựa hồ đã qua nửa buổi, Nam Cung Lưu Vân nói còn nàng nghe: “Ta với muội ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, muội ấy từng cứu bổn vương một mạng, có một số việc ngươi không hiểu, cũng không rõ...”

Tô Lạc mở mắt, hờ hững liếc nhìn hắn, đột nhiên, khóe miệng nàng nhếch lên hiện ra một nụ cười khẩy đầy châm biếm, hỏi ngược lại: “Đúng vậy! Sao ta có thể trách ngài được?”

Nam Cung Lưu Vân bị chẹn họng, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và phức tạp, nhưng trong nháy mắt đã lại phục hồi như cũ, bình tĩnh nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc như cười như không cười nhếch mày: “Ta có tư cách gì mà oán trách ngươi chứ? Như ngươi nói, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tin tưởng nhau, cứu mạng nhau. Chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, giao tình mấy ngày nắn ngủi, cho nên, sao ta dám trách móc ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.