Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 210: Chương 210: Vận Khí Bùng Nổ (4)




Nhưng tại sao bây giờ nó lại bắt đầu nói được?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ có quan hệ với tiếng gầm cuối cùng kia khi nó ra lệnh cho Liệp Báo?

Nếu đúng như vậy thì thật đúng là nhờ họa được phúc. Tô Lạc cao hứng trong lòng, càng dùng sức xoa cái đầu nhỏ của nó.

Tiểu Thần Long có thể nói thật sự là tốt quá, rất tiện cho việc đổ thạch. Bằng không nàng với nó cứ ông nói gà bà nói vịt, nói chuyện quả thậtkhông tiện chút nào.

“Cô nương, xem ngươi xinh đẹp như vậy, vận may chắc chắn cũng rất tốt, nếu không, cắt thử một khối đi? Nói không chừng thật sự có tinh thạch màu đỏ đó. Khối nguyên thạch này không quý, cũng chỉ một đồng vàng mà thôi.” Người đàn ông trung niên thấy Tô Lạc dừng chân, càng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Tô Lạc nhợt nhạt cười, nói: “Nếu vị này đại ca này xem trọng như vậy, sao không tự mình cắt ra xem? Nói không chừng bên trong thật đúng là tinh thạch màu đỏ, vậy là lời rồi.”

Tinh thạch màu đỏ tuy rằng là tinh thạch cấp thấp nhất, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, cho nên giá cả cũng không rẻ, ít nhất cũng phải một trăm đồng vàng.

Người đàn ông trung niên thở dài: “Tay của ta thật sự rất xui xẻo, rõ ràng người khác mua nguyên thạch của ta đều có thể cắt ra tinh thạch, ta tự mình bán nguyên thạch vài chục năm, một viên cũng không cắt ra được, ngươi nói ta có xui xẻo hay không?”

Xui, hơn nữa là xui vô cùng, xui tới không biên giới luôn.

Tô Lạc một tay ôm Tiểu Thần Long, một cái tay khác đưa cho người đàn ông trung niên một đồng vàng: “Được rồi, lấy khối này, phiền toái đại thúc cắt ra.”

Khối nguyên thạch kia nặng chừng mười cân, mang theo không tiện lắm, cho nên Tô Lạc lựa chọn cắt ngay bây giờ.

Mắt thấy đã bàn thành công việc mua bán, người đàn ông trung niên đương nhiên là mặt mày hớn hở, nhưng hắn lại u sầu nhìn Tô Lạc: “Cô nương thật sự muốn ta cắt? Tay của ta xui lắm đấy!”

Ngụ ý, cắt không ra tinh thạch cũng đừng trách ta.

Tô Lạc cười, tùy ý xua tay nói: “Không sao, nếu cắt ra được, đại thúc đừng chiếm làm của riêng là được."

Vì chỉ là một viên tinh thạch màu đỏ, nên nàng chưa có muốn động tay cắt.

“Sao lại như vậy chứ? Xem đây, thấy không nào, giấy trắng mực đen viết rõ, hai bên đã thỏa thuận xong.” Người đàn ông trung niên đưa biên lai cho Tô Lạc.

Tô Lạc cười: “Vậy cắt đi.” Tiểu Thần Long đều nói trong đó có tinh thạch màu đỏ, vậy tuyệt đối không sai.

Người đàn ông trung niên điều chỉnh phương hướng một chút, cắt thử trước một dao, không khí lập tức tràn ngập tro bụi.

Nguyên thạch sau khi bị cắt ra vẫn là màu xám, không có chút dấu hiệu sẽ mở ra tinh thạch.

Người đàn ông trung niên nhìn đôi tay của mình, lại ngẩng đầu có chút xin lỗi nhìn Tô Lạc.

“Không sao, tiếp tục cắt, ta tin tưởng vận may của ngươi.” Tô Lạc tươi cười bình tĩnh, trong mắt mang theo cổ vũ.

Thật ra nàng không tin tưởng vào vận may của hắn, mà là tin tưởng năng lực của Tiểu Thần Long.

Lần này cắt ra được tinh thạch còn có thể giúp hắn bớt xui xẻo một chút.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một người đi lên, chỉ thấy hắn mặc áo vải, trên đầu đội mũ quả dưa, mặt gian như chuột, vừa thấy đã biết không phải người dễ gần.

Hắn âm u nhìn người đàn ông trung niên, cười lạnh nói: “Lưu Thất, ngươi còn dám cắt nguyên thạch hả? Không sợ sẽ mang xui xẻo đến cho khách hàng sao?”

Nói xong, chỉ thấy tên mặt chuột kia nhìn Tô lạc hài hước cười nói: “Cô nương đây là lần đầu tiên đến đây đúng không? Ngươi không biết đâu, quán này của Lưu Thất đã được một năm không cắt ra tinh thạch, người hơi hiểu biết một chút sẽ không đến quán hắn mua, cô nương, ngươi bị lừa rồi.”

Lưu Thất khẽ biến sắc, tay cầm nguyên thạch khẽ run lên, hắn giận trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.