Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 307: Chương 307: Về Tô Phủ (7)




Quả nhiên, sau khi trấn an Tô Khê xong, cặp mặt lạnh băng xinh đẹp kia của Tô Thanh phóng tới trên người Tô Lạc, dùng ánh mắt xem kỹ liếc nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Tô Lạc?”

“Không biết Nhị tỷ có gì chỉ giáo?” Tô Lạc bình thản nghênh đón sự xem xét của Tô Thanh.

Tô Thanh thanh lãnh liếc nàng một cái, thực hiển nhiên nàng vẫn không đặt Tô Lạc vào trong mắt, chỉ hừ lạnh: “Không ngờ ngươi còn che dấu sau như vậy.”

Thực lực Tô Khê cũng không kém, có thể bức Tô Khê thành như vậy, vậy tu vi của Tô Lạc tuyệt đối trên cấp ba, nhưng kỳ quái chính là, nàng lại không cảm giác được trên người Tô Lạc có linh khí. Điều này làm Tô Thanh có chút không hiểu.

“Một chút tu vi này của ta sao thể lọt vào mắt xanh của Nhị tỷ được?” Ánh mắt Tô Lạc nhàn nhạt, khóe miệng cười như không cười nhìn Tô Thanh một cái.

Cái loại hơi thở ngạo mạn này của Tô Thanh không lúc nào không tồn tại, cho dù đã biết Tô Lạc cũng không phải phế vật, nhưng lúc này ở trong mắt nàng, Tô Lạc cũng chỉ là sự tồn tại của một con kiến, nàng căn bản không để Tô Lạc vào mắt.

Đương nhiên, Tô Lạc cũng không có cảm giác tốt đẹp gì với nàng.

Tuy sắc mặt của Tô Thanh luôn bình thản, nhưng nàng lại đáng sợ hơn Tô Khê nhiều.

Tuy Tô Khê được nuông chiều ngang ngược, nhưng ai cũng biết rõ thực lực của nàng, hơn nữa hỉ nộ ái ố đều hiện hết trên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Tương phản, đối với cái gì Tô Thanh cũng bình thản, mặt không gợn sóng, thần sắc đạm mạc, nhưng lại có vẻ cao thâm khó đoán, ai cũng không đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Tô Thanh âm lãnh nhìn Tô Lạc một cái, kéo khóe miệng: “Ngươi thật ra có tự mình hiểu lấy.”

Tô Lạc nhàn nhạt nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Tô Thanh lạnh nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với Tiểu Khê, dập đầu chín trăm chín mươi cái, ta tạm tha mạng cho ngươi.”

Dập đầu chín trăm chín mươi cái? Tô Thanh thật đúng là tuyệt tình.

Tô Lạc nhàn nhạt liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Nhị tỷ có điều không biết, người ra tay trước cũng không phải ta, mà là Tô Khê.”

Ai ngờ, Tô Thanh lại thanh lãnh gật đầu: “Nàng thua, ta tất nhiên sẽ dạy dỗ nàng, nhưng mà ngươi nhất định phải dập đầu xin lỗi.”

Nếu biết mà vẫn nghiêm khắc với nàng như vậy, thật đúng là hai tiêu chuẩn hoàn toàn bất đồng, Tô Thanh thật là không hề sợ hãi. Tô Lạc cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không có biểu cảm gì, nhưng vẫn lạnh giọng hỏi: “Nếu như ta không làm thì sao?”

Tô Thanh không kiên nhẫn nhíu mày: “Nếu mới vừa rồi ngươi không màng tình tỷ muội, ngay cả Tiểu Khê cũng dám đánh chết, thì hãy nếm mùi dao nhọn của ta đi.”

Vừa dứt lời, nàng không thèm chờ Tô Lạc trả lời, dao nhọn trong ống tay áo đã bay thẳng về phía Tô Lạc, mục tiêu nhắm thẳng vào cổ họng của nàng!

Kình phong phá gió mà đến kia so với đòn lúc trước của Tô Khê còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Võ giả cấp bốn không hổ là võ giả cấp bốn, cao đến mức võ giả cấp ba cũng không thể so được.

Nhưng mà Tô Lạc cũng không phải chưa từng giết qua võ giả cấp bốn, sắc mặt của nàng trầm xuống, trong lòng hiện lên một tia cười lạnh.

Nếu Tô Thanh dám động thủ, như vậy hôm nay phải nhìn xem nàng rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhìn xem nàng dựa vào cái gì mà dám tự cao tự đại đến như vậy!

Tô Thanh còn chưa dứt lời đã động thủ, con dao sắc bén này bay thẳng đến chỗ Tô Lạc với quỹ đạo vô cùng quỷ dị, quả thực làm người khó lòng phòng bị.

Tay Tô Lạc đan chéo ở trước ngực, ngưng tụ ra một thủ ấn bàn tay màu đen to lớn, phịch một tiếng ném về phía con dao đang bay tới!

Thủ ấn to màu đen và con dao va chạm lẫn nhau, Tô Lạc tức khắc cảm giác được cảm giác đau đớn truyền đến từ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.