Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 267: Chương 267: Vương Phủ Kiều Diễm (3)




Cái gì gọi là nàng thích? Rõ ràng là nàng bị ép buộc đó chứ?

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của Tô Lạc hiện lên vẻ tức giận, nàng nghiến răng gằn ra từng chữ: “Nam Cung Lưu Vân, đừng có đạt được mục đích rồi thì ra vẻ nhé!”

Đạt được mục đích rồi thì cứ tự sướng đi, lại còn ra vẻ khoe tài, đây đúng là chọc tức người khác.

Cánh tay mạnh mẽ đanh thép của Nam Cung Lưu Vân thuận thế ôm lấy Tô Lạc ở trước mặt vào lòng, vẻ mặt đắc ý, ngữ điệu trầm bổng: “Còn không chịu thừa nhận, vừa rồi là ai ôm chặt lấy bổn vương không chịu bỏ tay chứ? Ngại ngùng gì nữa cái đồ ngốc này.”

Sắc mặt Tô Lạc do kìm nén mà đỏ rực, nàng đập một chưởng vào ngực Nam Cung Lưu Vân, vẻ mặt như hung thần ác sát: “Muốn chết đúng không? Nói thẳng ra đi, đừng có nói hàm ý như vậy.”

Đáy mắt đen láy của Nam Cung Lưu Vân lóe lên vẻ đắc ý, hắn ôm chặt Tô Lạc hơn, kề sát người nàng vào mình, ở giữa không có một kẽ hở nào, rồi thong thả nói: “Lạc Lạc nhà ta không nỡ đâu, nếu như bổn vương chết, nàng cũng phải đi cùng ta.”

Tô Lạc hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ hay vậy, ai đi cùng ngươi? Dù sao cũng không phải ta.”

“Mạnh miệng.” Nam Cung Lưu Vân cúi người, hôn lên bờ môi mềm mại của nàng, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng dịu dàng hôn nàng.

Động tác của hắn dịu dàng tinh tế, so với sự cướp đoạt như cuồng phong bão tố vừa rồi hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

Tô Lạc theo bản năng muốn né tránh, thế nhưng, việc Nam Cung Lưu Vân muốn làm, há lại sẽ nửa chừng bỏ dở?

Chỉ nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân đưa hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, tay kia nâng niu những đường nét mềm mại trắng mịn của nàng, tinh tế thưởng thức hơi thở của riêng nàng.

Tô Lạc không có chỗ nào để trốn.

Nói một cách công bằng, hơi thở của hắn rất dễ chịu, mùi hương như cỏ xanh vào những ngày hè tháng ba ngập tràn ánh nắng ấm áp, khiến cho người ta say mê, ngây ngất, thực cốt tiếu hồn (1), dường như đã dính vào, là không thể cai được.

Chậm rãi buông nàng ra, vuốt ve làn môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng, Nam Cung Lưu Vân hài lòng nhếch khóe miệng, đôi mắt phượng như một con báo thỏa mãn mà lười biếng: “Chỗ này lần đầu được ta thưởng thức, sau này cũng chỉ có bổn vương mới có thể thưởng thức nó, nhớ kỹ chưa?”

Trông thấy đôi mắt phượng híp lại đầy thỏa mãn của Nam Cung Lưu Vân, sự tức giận kìm nén đã lâu trong lòng Tô Lạc chợt bùng phát.

Thế là, nàng cất tiếng giễu cợt: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi có hơi ngây thơ rồi!” Tô Lạc chỉ vào đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt thần bí khó lường: “Nơi này, làm sao có thể chỉ có một mình ngươi từng được thưởng thức chứ?”

Lời vừa nói ra, ngay tức khắc, bầu không khí tĩnh mịch như được sương lạnh bao phủ, trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.

Các nhân tố trong không khí lập tức ngưng kết thành băng sương, lạnh đến thấu xương.

Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Lưu Vân tỏa ra tia sáng mạnh mẽ, vẻ mặt tuấn mỹ vô song bỗng nhiên trở nên âm u lạnh lẽo như được bao phủ một lớp băng sương, toàn thân toát ra không khí khủng bố hắc ám.

Thần sắc của hắn bình tĩnh nhưng hàm chứa sự hung tàn đẫm máu, kèm theo sát khí đằng đằng. Hắn thô bạo u ám trừng mắt nhìn Tô Lạc, đôi mắt phượng vừa nãy còn dương dưng tự đắc giờ tỏa ra ý lạnh có thể khiến tim ngươi ta ngừng đập.

Trong nháy mắt, lòng Tô Lạc trở nên ảo não.

Có điều, nàng thật sự không ngờ rằng, phản ứng của Nam Cung Lưu Vân sẽ mạnh như vậy...Cũng chỉ là một nụ hôn, sao hắn phải để ý như vậy? Nếu như hắn biết mình ở thời hiện đại đến chốn phong nguyệt mua vui, chẳng phải sẽ tức điên lên hay sao?

Trong lòng Tô Lạc có chút lo sợ bất an, có phần không chắc chắn.

Có điều, nàng phải sợ gì chứ? Nàng là gì của hắn? Dựa vào cái gì mà nàng bị hắn quản?

Nghĩ đến đây, Tô Lạc vô cùng tự tin, dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt đằng đằng sát khí của Nam Cung Lưu Vân.

***

(1) Thực cốt tiêu hồn: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.