Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói

Chương 2: Chương 2: Đố đèn cược hôn, ba ván thắng hai




Dịch: Phi Yên

Ý cười trên khuôn mặt Trì Quân Ngự dần tắt ngấm. Hắn nhíu chặt mày, mí mắt hơi giật giật.

Tin đồn về tiểu thư của phủ tướng quân hắn cũng từng nghe rồi, sao bảo cô ta không có hứng thú với đàn ông cơ mà? Lẽ nào trong giờ phút này, cô ta đã nhìn trúng hắn rồi sao?

Tuy rằng được con gái của đại tướng quân coi trọng là niềm vinh hạnh của hắn, lại không cần nhắc đến chuyện tài năng của cô ta xuất chúng, giỏi võ, tài kinh doanh đỉnh cao, nhưng nghe nói đằng sau lớp mặt nạ kia của cô ta là một gương mặt xấu đến ma chê quỷ hờn.

Mà từ trước tới nay hắn chỉ có hứng thú với gái đẹp mà thôi.

“Người trong thiên hạ đều biết Bạch tiểu thư là đệ nhất tài nữ được đích thân tiên hoàng phong tặng, bản vương tự biết tài năng của mình thấp kém nên chuyện đố đèn ngày hôm nay hủy bỏ nhé, Bạch tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Bạch Vân Tịch híp mắt: “Ồ, vương gia đang xem thường bản tiểu thư sao? Hay là vương gia đã nhận thua, chuẩn bị cưới bản tiểu thư về làm vương phi thế?”

Lời nói của Bạch Vân Tịch giống như một cái tát đánh mạnh vào mặt Trì Quân Ngự khiến hắn cảm thấy đau rát.

Là thằng đàn ông, sao có thể chưa đánh đã chịu thua được chứ? Hơn nữa còn đang ở trước mặt bao nhiêu người, nếu như hắn không đồng ý thì sẽ mất mặt lắm.

Hắn cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Bạch tiểu thư đã có hứng như thế thì chẳng lẽ bản vương lại không nể mặt tiểu thư?”

“Tốt, rất thẳng thắn!” Giọng nói dễ nghe của Bạch Vân Tịch mạnh mẽ mà dứt khoát, toàn thân cô tỏa ra khí thế tất thắng. cô nhìn sạp đố đèn ở bên cạnh rồi lại lên tiếng: “Vương gia, quy tắc do ta hay ngài đặt đây?”

Nhìn Trì Quân Ngự, Bạch Vân Tịch có thể cảm nhận được một luồng sát khí ở trên người hắn, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cô cũng đã có thể nhận ra rồi. Kiếp trước cô là lính đánh thuê, trưởng thành trong các cuộc giết chóc, mà với lính đánh thuê, sát khí chính là thứ mẫn cảm nhất.

Chắc chắn người đàn ông này không đơn giản.

Trì Quân Ngự nở nụ cười khiêm tốn lịch sự, che giấu đi sát khí của bản thân mình: “Câu đố trên những chiếc đèn này đều quá đơn giản, chi bằng chúng ta chơi gì khó hơn đi, ba ván thắng hai, tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Bạch Vân Tịch khẽ cười: “Được thôi, vương gia hào phóng, có thể nhường ta hỏi trước được không?”

Thấy Trì Quân Ngự gật đầu, Bạch Vân Tịch suy nghĩ rất nhanh rồi nói: “Câu đố đầu tiên, vương gia hãy lắng nghe cho kỹ nhé.”

Trì Quân Ngự đưa tay làm động tác mời trông cực kỳ lịch sự.

“Tại sao cáo thường hay bị ngã?”

Nghe xong câu đố, một vài công tử tiểu thư có tài văn chương bắt đầu rỉ tai nhau, bọn họ chưa từng nghe thấy câu đố như thế này, bởi trong suy nghĩ của họ, loài cáo vốn sẽ không bao giờ bị ngã.

Trì Quân Ngự thản nhiên như không, hắn nhếch miệng để lộ ra một nụ cười hoàn hảo: “Bởi vì cáo xảo quyệt.”

“Tài hoa của vương gia đúng là hơn người, mời vương gia ra câu đố.”

Trì Quân Ngự phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay. Tiểu thư của phủ tướng quân đúng là thú vị, còn thay đổi cách ra đề để mắng mình xảo quyệt như cáo, nếu như cô ta đã có lòng thì chẳng có lý gì mà mình lại không trả lời lại cả.

“Bạch tiểu thư quá khen, mời nghe câu đố, đi trong cống, lội trong rãnh, cõng theo châm, quên đem tiền, đoán tên một động...”

Trì Quân Ngự còn chưa nói xong chữ “vật” thì đã bị Bạch Vân Tịch ngắt lời: “Con nhím.”

Nói cô giống nhím sao? Cô không ghét sự so sánh này, nhím thì có gì không tốt chứ? Người không đụng ta thì ta cũng sẽ không đụng người, hoàn toàn giống với tính cách của cô.

“Vương gia, ta đoán có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.