Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói

Chương 22: Chương 22: Hắn đang ở đây, tốt lắm




Bạch Vân Tịch ngồi ngay ngắn, giọng nói kể lể kèm theo oán trách của Phượng Khuynh Vũ ngập tràn trong màng nhĩ của cô, lúc này đây, Bạch Vân Tịch thật mong rằng mình bị điếc.

“Đúng rồi, sao Tư Lục không ở cạnh người vậy?” Bạch Vân Tịch bất ngờ lên tiếng hỏi.

Tư Lục là cung nữ tùy thân của Phượng Khuynh Vũ, từ nhỏ mới vào cung đã đi theo hầu hạ rồi. Cung nữ tên Tư Lục này làm việc cẩn thận, lại thông minh, cũng may vì có cô ta mà Phượng Khuynh Vũ mới có thể ngang ngược như thế.

“Cô ấy xin nghỉ để về thăm quê rồi.”

Điều mà Bạch Vân Tịch quan tâm không phải là một cung nữ bé nhỏ: “Thảo nào lại là thái giám đi theo người, nhưng hình ta chưa gặp thái giám đó bao giờ, là Hoàng thượng mới phái đến cho người sao?”

Nhắc đến chuyện này Phượng Khuynh Vũ lại thấy bực: “Tên thái giám đó suốt ngày chỉ biết gào mồm lên thôi. Mấy ngày trước trong cung có thích khách đột nhập, Hoàng huynh cảm thấy nếu chỉ để cung nữ bên cạnh ta thì không thể đảm bảo an toàn cho ta được nên đã phái hắn tới, nói là biết chút võ mèo ba chân...”

Thích khách? Sao cô không nghe thấy tin tức này vậy?

Xem ra Hoàng thượng giấu nhẹm chuyện này đi rồi, nếu không thì cớ sao cô lại không biết chút gì được.

“Bắt được thích khách chưa?”

Phượng Khuynh Vũ lắc đầu: “Nếu bắt được rồi thì trong cung đâu cần phòng bị nghiêm ngặt như thế này nữa, nghe nói những thị vệ đuổi theo đều không còn ai sống sót trở về, mất tích hết rồi.”

Từ trước đến nay Bạch Vân Tịch luôn là người biết tiến biết lùi nên không truy hỏi thêm nữa: “Khuynh Vũ, không phải ta có ý gì đâu, nhưng nếu trong cung đã xảy ra chuyện lớn như thế thì lúc nào cũng cần phải có người đi bên cạnh cô mới được, nhỡ đâu...”

Bạch Vân Tịch còn chưa nói xong Phượng Khuynh Vũ đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Làm gì có nhiều cái nhỡ như thế, chuyện cũng sắp được một tháng rồi, chẳng phải một tháng qua trong cung vẫn yên ổn đó sao? Hơn nữa chẳng phải lúc này cô đang ở bên cạnh ta đây còn gì, chút võ mèo ba chân của Tiểu Lục Tử còn không xứng để xách dép cho “đệ nhất tài nữ” mà Tiên hoàng ban tặng đâu.”

Bạch Vân Tịch không phản bác lại nữa, nhưng cô luôn cảm thấy tên thái giám Tiểu Lục Tử kia lạ lạ thế nào.

Bên ngoài ngự thư phòng, Bạch Vân Tịch bị tổng quản thái giám chặn lại đứng chờ.

Lý Liên Ấn vung cây phất trần dài dài rồi chạy bước nhỏ vào ngự thư phòng: “Bẩm Hoàng thượng, Bạch Vân Tịch, Bạch tiểu thư của phủ tướng quân cầu kiến.”

Trì Quân Ngự ngồi một bên hơi nhíu mày lại rồi nhìn người đàn ông đang mặc áo bào.

“Truyền...”

Bạch Vân Tịch được dẫn vào ngự thư phòng, cô hơi cúi đầu, đây là điều cấm kỵ bắt buộc khi gặp bậc cửu ngũ chí tôn, không thể ngang ngược vô lối mà ngẩng đầu nhìn thẳng được.

Hắn ở đây, tốt quá.

“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế...”

Người đàn ông mặc áo bào buông tấu chương trong tay xuống rồi nhìn Bạch Vân Tịch đang trong tư thế nửa quỳ. Tuy cô không ngẩng đầu nhưng có thể nhìn thấy rõ chiếc mặt nạ bạc trên mặt. Hắn liếc mắt đầy ghét bỏ, giọng nói trầm mạnh vang lên: “Đứng dậy đi, Không biết Bạch tiểu thư tìm trẫm là có chuyện gì?”

Cô đứng dậy, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi phía trên.

Phượng Khuynh Ca, vua của nước Phượng Minh, tuy là bậc cửu ngũ chí tôn cao quý nhưng ngoại hình không được đẹp mắt cho lắm, cùng lắm chỉ hơn những đàn ông bình thường một chút mà thôi, nhưng hắn lại có khí chất vương giả trời sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.