Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói

Chương 28: Chương 28: Không phải cô gả đi mà là hắn đến ở rể




Lý Liên Ấn lập tức bị Bạch Vân Tịch dọa cho sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh, đã sớm nghe nói tiểu thư của phủ tướng quân không phải người hiền lành gì, hôm nay ông ta coi như được chứng kiến rồi: “Bạch tiểu thư nói gì vậy, sao nô tài dám nói người như thế được, người là “tài nữ số một” do tiên hoàng phong tặng mà, Ngự vương gia cưới được người là phúc đức tu ba kiếp mới có được đấy.”

Lý Liên Ấn tránh ánh mắt không dám nhìn thẳng, Bạch tiểu thư này luôn đeo mặt nạ khiến ông ta không cách nào đoán ra được tâm tư.

Sau lớp mặt nạ, Bạch Vân Tịch khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Ồ, hoá ra là như thế, vậy ý của Lý công công là Ngự vương gia hắn trèo cao hay sao?”

Chỉ thấy những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán của Lý Liên Ấn, ông ta không biết phải trả lời làm sao. Trong mắt Bạch Vân Tịch, những lời nói a dua hùa theo của ông ta chẳng có tác dụng gì.

“Tịch Nhi, không được vô lễ.”

Bạch Quân Thiên đột nhiên lên tiếng răn dạy Bạch Vân Tịch sau đó lại nói với Lý Liên Ấn: “Lý công công, lão phu dạy dỗ con gái không nghiêm, mong Lý công công đừng chê cười.”

Lý Liên Ấn vội lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lắc đầu: “Đại tướng quân nặng lời rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì nô tài xin về cung nghe lệnh trước, tạm biệt đại tướng quân.” Lý Liên vội vàng rời khỏi đó, thậm chí còn không phải dám nhận ngân lượng được thưởng nữa.

Bạch Vân Tịch kiêu ngạo nhướng mày, lại tiết kiệm được một món tiền, số tiền này đủ để trả lương cho người hầu phủ tướng quân trong một tháng đó.

Đợi đám người Lý Liên Ấn đi khỏi, Bạch Quân Thiên mới cho tất cả người hầu lui xuống, về đến phòng khách, ông ngồi trên ghế cao, nhìn Bạch Vân Tịch đang nhàn nhã uống trà bằng ánh mắt tức giận: “Nói đi, thánh chỉ này là thế nào đây?”

Bạch Vân Tịch bưng ly trà, nhìn Bạch Ngạn đang nhăn mặt nhíu mày ở bên cạnh, nhưng Bạch Ngạn lại nhìn lại cô bằng ánh mắt không biết phải làm sao.

“Chuyện này con gái cũng không biết được, có thể là Hoàng thượng cũng nghe thấy một số tin đồn, vì muốn bảo vệ mặt mũi của phủ tướng quân và danh tiết của con gái nên mới ra thánh chỉ này cũng nên.”

Bạch Quân Thiên là ai chứ? Mấy lời nói dối hoang đường này sao có thể qua mắt ông được.

“Đường tưởng cha không biết, hôm qua con vào cung là để xin Hoàng thượng ra thánh chỉ đúng không? Lại còn khiến một Ngự vương gia như hắn đến phủ tướng quân chúng ta ở rể, con xem con đi, suốt ngày chỉ biết nghĩ những thứ đâu đâu, lời cho dạy con coi như gió thoảng bên tai hết đúng không?”

Bạch Vân Tịch ấm ức phụng phịu nhưng không dám cãi lại, chỉ đành dỏng tai lên nghe mắng.

Bạch Ngạn ngồi bên cạnh lắc đầu: “Cha, nếu như thánh chỉ đã hạ xuống rồi thì chúng ta cũng không thể không phải tuân theo đúng không? Từ nay đến lúc cưới còn những nửa năm, nếu Ngự vương gia và Tịch Nhi thật sự không phải có duyên thì chúng ta nghĩ cách từ hôn cũng chưa muộn.”

Ai ngờ, lời nói của Bạch Ngạn không những không khuyên được Bạch Quân Thiên mà ngược lại còn khiến ông tức giận đập bàn quát lớn: “Nghĩ cách gì được? Nếu tự nó đi xin chuyện cưới xin này thì cho dù phía trước có là hố lửa thì cũng phải nhảy xuống.”

Nói xong, Bạch Quân Thiên không nhìn Bạch Vân Tịch nữa mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi đó của Bạch Quân Thiên, Bạch Ngạn lắc đầu bất lực rồi quay đầu thở dài với Bạch Vân Tịch: “Haizzz, muội xem muội đi, muội bảo đại ca phải nói muội thế nào nữa đây? Trì Quân Ngự tâm tư thâm sâu khó dò, cha thấu hiểu lòng người chẳng lẽ lại không nhận ra hay sao? E rằng những tháng ngày sau này của muội không dễ chịu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.