Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói

Chương 25: Chương 25: Thánh chỉ bỏ rất nhiều tiền mua về




Một năm mười hai tháng, vậy là phải mất mười hai vạn lượng.

Cô từng tính tỷ giá của đồng tiền thời đại này so với nhân dân tệ,, một lượng bạc tương đương khoảng sáu trăm tệ, một ngàn lượng tương đương sáu trăm ngàn tệ, vậy mười hai vạn lượng chẳng phải sẽ là hơn bảy triệu tệ hay sao, hơn nữa đây còn là tiền riêng của cô...

Khóe miệng của Bạch Vân Tịch giật giật, cô không dám tính kỹ thêm nữa, người không thể há miệng cắn miếng lớn như thế được! Các gia đình bình thường chỉ cần mười lượng là đã có thể sống dư giả trong một năm rồi, cho dù thần nữ đang cầu xin người thì người cũng không thể gài bẫy thần nữ như thế đúng không?”

Gài bẫy sao? Đúng là gài thật!

Hơn nữa không chỉ gài mỗi chuyện này.

“Bạch tiểu thư, đừng thách thức sự nhẫn nại của trẫm, ít nhất phải hai năm. Nếu Bạch tiểu thư cả thấy đây là cuộc mua bán lỗ vốn thì không cần giao dịch với trẫm, ngươi thấy sao?”

Bạch Vân Tịch siết chặt tay, cô nghiến răng nghiến lợi: “Được, Hoàng thượng, hai năm thì hai năm, nhưng mà thần nữ mong rằng thánh chỉ được hạ xuống sẽ phân rõ chính phụ, nếu Hoàng thượng không bằng lòng, vậy thì cứ coi như thần nữ chưa từng vào cung.”

“...”

Bạch Vân Tịch và Phượng Khuynh Ca bàn bạc xong, Trì Quân Ngự mới được mời vào ngự thư phòng một lần nữa. Chỉ là lúc này ánh mắt Phượng Khuynh Ca nhìn Trì Quân Ngự đã trở nên hơi bất lực: “Ngự vương gia, nếu ngươi đã thua cược đố đèn trong lễ Thất Xảo vậy thì nên có khí khái của một người đàn ông nói được làm được. Chuyện này trẫm sẽ làm chủ cho Bạch tiểu thư, ngày mai hạ chủ ban hôn...”

Trì Quân Ngự sầm mặt, rốt cuộc cô gái này đã nói gì để khiến Phượng Khuynh Ca động lòng?

“Hoàng thượng, thần...”

“Không cần nói thêm nữa, là đàn ông thì nên chịu trách nhiệm, huống hồ danh dự của Bạch tiểu thư cũng bị hủy trong tay ngươi, ngươi nên gánh vác trách nhiệm này đi, nếu không, trẫm biết ăn nói thế nào với đại tướng quân? Không còn chuyện gì nữa thì lui ra đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”

Ăn nói với đại tướng quân?

Bạch Vân Tịch hỏi thăm hết một lượt mười tám đời tổ tông nhà Phượng Khuynh Ca, nếu không phải cô dùng mấy chục vạn lượng bạc ra trao đổi thì hắn có hạ chỉ không? Nói hiên ngang lẫm liệt giống như biết suy nghĩ cho thần tử lắm chứ thật ra có khác gì con cáo già không?”

“Thần nữ cáo lui.”

“Thần cáo lui.”

Hai người một trước một sau ra khỏi ngự thư phòng, Bạch Vân Tịch đi phía trước, ngoài mặt thì vui vẻ đắc ý nhưng trong lòng đau đớn như bị dao đâm.

Mấy chục vạn lượng không phải một con số nhỏ đâu, thứa sức phát lương bổng và lương thực cho mười mấy vạn quân đội của nước Phượng Minh này đấy. Phượng Khuynh Ca đáng chết, dám chơi cô một vố đua như thế!

Nhưng lỗi sai này vẫn thuộc về Trì Quân Ngự.

Bạch Vân Tịch đau lòng khôn nguôi, không biết dưới chân vướng vào thứ gì mà cả người cô nhã nhào về phía trước. Nỗi xót tiền trong lòng khiến cô không không kịp xử lý tình huống, cứ thế mà chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất. Đột nhiên có một bóng người lướt nhanh đến bên cạnh ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, tránh cho cô bị ngã sấp mặt. Nhưng ngoài dự liệu đó là, khoảnh khắc Trì Quân Ngự ôm chặt Bạch Vân Tịch, chân hắn giẫm phải một viên sỏi nhỏ trượt chân, trọng tâm của hai người không vững, vẫn ngã trên mặt đất.

Bạch Vân Tịch chớp chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.

Thời gian như tạm ngừng trong giây phút này, hai người cũng sững sờ, cứ duy trì tư thế mờ ám như thế.

Đôi môi cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ môi của đối phương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.