Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói

Chương 11: Chương 11: Trì Quân Ngự, chúng ta coi như kết thù với nhau rồi!




Trì Quân Ngự... Ngự vương gia...

Bạch Vân Tịch âm thầm cười lạnh, chúng ta coi như kết thù với nhau rồi.

Cô thề, nếu như không bắt tên đàn ông chết tiệt này mất hết thể diện thì ba chữ “Bạch Vân Tịch” tên cô sẽ viết ngược lại!

Trong thư phòng của phủ Ngự Vương.

Trì Quân Ngự đang đứng đước bàn làm việc trong thư phòng cầm bút vẽ gì đó, sau đó không nhịn được mà hắn xì một cái.

Chử Liệt vột vàng bước lên hỏi han: “Vương gia, người cảm lạnh sao?”

Trì Quân Ngự xua tay: “Không sao, ngươi lui xuống đi.”

Chử Liệt nghe lệnh lập tức biến mất trong thư phòng, chỉ là trước khi đi, bức tranh Trì Quân Ngự đang vẽ mà hắn vô tình liếc mắt qua khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

...

Vầng trăng sáng bạc treo giữa bầu trời đêm, ngàn sao lấp lánh, gió mát khẽ đưa làm lay động cành liễu hệt như một cô gái xinh đẹp đang nhảy múa trong đêm.

Trong phòng, Bạch Vân Tịch đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho Bạch Ngạn. Nhìn vết thương dài do bị roi mây đánh trông cực kỳ chói mắt ấy, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vân Tịch cụp xuống, giọng nói mang theo ý xin lỗi rõ ràng: “Xin lỗi đại ca, lại bắt huynh phải chịu roi thay muội...”

Bạch Ngạn nằm bò trên giường, cái đầu đang gối lên hai cánh tay hơi nghiêng sang một bên rồi lên tiếng mắng yêu: “Cái con bé ngốc này, đại ca cam tâm tình nguyện chịu roi thay muội mà, có gì mà phải xin lỗi hả. Hơn nữa đại ca cao lớn khỏe mạnh thế này, đừng nói là chỉ có một roi này, cho dù cha có đánh thêm mấy roi nữa thì đại ca cũng

vẫn có thể chịu được.”

“Phụt...” Bạch Vân Tịch không nhịn được mà bật cười, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp: “Đại ca, lẽ nào huynh vẫn còn muốn ăn roi nữa sao? Cho dù huynh có muốn thì muội cũng không dám để huynh chịu thay muội nữa đâu, nếu không đại tẩu sẽ lột da muội mất.”

Khóe mắt của Bạch Ngạn hiện lên ý cười nhưng vẫn trừng mắt với Bạch Vân Tịch: “Trước giờ đại tẩu của muội luôn dịu dàng hiền hậu, muội không thể vu oan cho đại tẩu của muộn như thế được, nếu không đại ca sẽ liều với muội đấy.”

“Chẹp, chẹp, chẹp...” Bạch Vân Tịch chép miệng sau đó cất giọng trêu chọc: “Đại ca, huynh là điển hình của loại người trọng sắc khinh em gái đấy, được rồi, bôi thuốc xong rồi, huynh nghỉ ngơi trước đi, vợ yêu xinh đẹp của huynh đang chuẩn bị bữa tối cho huynh đấy, muội lượn trước đây, không làm phiền vợ chồng hai người ân ái ngọt ngào nữa.”

Bạch Vân Tịch cất kim sang dược đi rồi cười đứng dậy.

Đột nhiên Bạch Ngạn gọi cô lại: “Tịch Nhi...”, hắn thở dài, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm túc: “Tịch Nhi, tuy rằng hôm nay cha có hơi nghiêm khắc nhưng muội cũng đừng trách cha. Ba đời nay của nhà họ Bạch mới sinh được một đứa con gái là muội, chưa nhắc đến chuyện Ngự vương gia kia có lai lịch không rõ ràng, chỉ bằng việc hắn suốt ngày ăn chơi đàng điếm thì hắn đã không phải là người đáng để muội gửi gắm cả đời rồi.”

Sao Bạch Vân Tịch lại không biết chuyện này chứ, Bạch Quân Thiên nghiêm khắc trách phạt cũng chỉ muốn tốt cho cô, cô đã sớm thỏa mãn với sự yêu thương của cha anh trong kiếp này rồi.

Nhưng một người kiêu ngạo như cô sao có thể nuốt trôi cục tức này được đây?

Trong Cán Thủy Cư.

Tay trái của Bạch Vân Tịch chống cằm, hai chân bắt chéo, còn tay phải thì gõ nhịp xuống bàn gỗ.

Lát sau, tiếng chim đập cánh vào cửa sổ truyền tới, Bạch Vân Tịch đứng dậy mở cửa sổ, một con chim ưng màu trắng bay vào đậu trên vai cô.

Bạch Vân Tịch bắt lấy con chim, lấy từ trong bộ lông của nó ra một ống trúc nhỏ. Sau khi rút mảnh giấy nhỏ ở bên trong ra xem, chợt Bạch Vân Tịch nhếch miệng cười gian...

Quán Tùng Trúc sao? Đúng ý của cô thật đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.