Trong chính sảnh của
Hoa gia, tròng mắt của mọi người thiếu chút nữa rớt xuống đất, đây là
công khai cướp bóc a, còn có ai so với tên này mặt dày hơn không, còn là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, ngươi chính là một tên thổ phỉ, bất quá không ai dám nói, Nam Cung Cẩn nói xong còn nhìn về phía Hoa
lão tướng quân: “Ta xử trí coi như thỏa đáng đi.”
Hoa lão tướng
quân nhanh chóng gật đầu, nếu lưu lại tên này thêm nữa tuyệt đối còn có
phiền toái hơn, xui xẻo biến đi, ông trời a, về sau nhìn thấy tên này
tuyệt đối đi đường vòng a.
“Vậy còn không đem ngân phiếu cùng bí
kiếp đưa tới a,” Nam Cung Cẩn mắt trợn trắng, Hoa lão tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi chuẩn bị mười vạn ngân phiếu dâng lên,
Hoa Kinh Vũ cùng Nam Cung Cẩn mỗi người năm vạn lượng, mặt khác lại mang tới hai quyển bí quyết võ công cao cấp, mọi người nhìn thấy đau lòng
không thôi, quyển Thiên Phật Thủ này của Hoa gia, trước mắt ngoại trừ
những người bề trên của Hoa gia luyện, ngay cả Hoa Như Yên cũng không có luyện qua đâu, thoáng cái lại phải tặng cho Hoa Kinh Vũ, mọi người thật sự kích động đến thổ huyết.
Đợi giải quyết cho xong việc này,
Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn mới để cho mọi người Hoa gia rời đi, hắn thì
tự mình cùng Hoa Kinh Vũ một đường đi thẳng về Khinh Vũ Các, Hoa Thanh
Phong phía sau cười ha ha, giơ ngón tay cái lên khen Nam Cung Cẩn: “Cẩn
tiểu vương gia, không tệ không tệ, lợi hại.”
“Tất nhiên, Tiểu
vương gia ra mặt, mã đáo thành công.” Nam Cung Cẩn ngạo nghễ cười, tiêu
sái hất tóc lên một cái, hào sảng không thôi, Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, ôn
thanh nói lời cảm tạ: “Cẩn tiểu vương gia, cám ơn ngươi.”
Vài
người nở nụ cười, một đường vào phòng khách của Khinh Vũ Các, chia nhau
ngồi xuống, Nam Cung Cẩn lấy ngân phiếu năm vạn lượng ra, đưa tới trước
mặt Hoa Kinh Vũ: “Ừ, cái này là cho ngươi.”
“Cho ta làm cái gì?
Đây là của ngươi a.” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc không thôi, làm gì muốn năm
vạn lượng ngân phiếu của Nam Cung Cẩn, nàng bởi vì được hắn giúp đỡ
không duyên cớ được năm vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai quyển bí kíp võ công lợi hại, cho nên nàng làm sao còn muốn năm vạn lượng ngân phiếu của hắn a. Nam Cung Cẩn cười sang sảng, trêu chọc Hoa Kinh Vũ: “Ngươi
sẽ không thật sự nghĩ rằng ta lừa gạt năm vạn lượng ngân phiếu của Hoa
gia đi, Hiếu Thân vương phủ chúng ta cũng không thiếu chút bạc ấy, đây
là ta vì ngươi mới lừa gạt bọn họ.”
“Cẩn tiểu vương gia thật sự khiến người kính nể a,” Hoa Thanh Phong trước hết tán thưởng, quả thật
cho rằng Nam Cung Cẩn không tệ, Nam Cung Cẩn nhíu cao mày: “Ta xem Tiểu
Vũ Nhi là bằng hữu, cho nên mới giúp nàng, nếu xem ta là bằng hữu thì
hãy nhận lấy.”
Hoa Kinh Vũ thấy Nam Cung Cẩn kiên trì, đành phải
nhận lấy, bất quá phần nhân tình này của Nam Cung Cẩn nàng nhận, ngày
sau nếu có cơ hội nhất nhất định sẽ trả lại cho hắn, bất quá có một một
núi dựa bằng hữu như thế, ngược lại không tệ.
“Được, ta nhận, sau này nếu có lúc dùng đến ta, chỉ cần nói một tiếng.”
“Dĩ nhiên, ta và ngươi cũng không khách khí, bất quá về sau ngươi không
được gọi ta là Tiểu vương gia, là bằng hữu thì phải gọi tên, như vậy thì càng tự nhiên hơn.”
Nam Cung Cẩn đề nghị, hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu, cũng không muốn nghe Hoa Kinh Vũ luôn gọi hắn Cẩn tiểu vương
gia, Cẩn tiểu vương gia, có vẻ cực kì xa lạ, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời
của hắn, lập tức đồng ý, mọi người trong phòng khách nở nụ cười, Nhan
Băng bưng nước trà lên, vài người nói chuyện lúc trước Hoa Kinh Vũ bị
hãm hại, Hoa Thanh Phong trực tiếp buồn bực mở miệng.
“Không cần
phải nói, chuyện này chắc chắn là chủ ý của tiện nhân Hoa Như Yên kia
nghĩ ra, chỉ tiếc là hai người kia tự sát, bằng không nhất định làm cho
bọn họ khai ra cái đồ đê tiện kia, không có việc chỉ muốn nghĩ ra chủ ý
hãm hại Vũ Nhi.”
Nam Cung Cẩn ánh mắt lạnh lùng, trên mi có chút
vẻ độc ác, thân là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, tuy rằng mọi
lúc đều cởi mở, nhưng thủ đoạn cũng không kém phần tàn nhẫn, nhất là hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu của hắn, như vậy có người khi dễ bằng hữu
của hắn, hắn liền mất hứng.
“Muốn ta giúp ngươi ra mặt thu thập nữ nhân này không?”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe nhanh chóng ngăn hắn lại, sau lưng Nam Cung Cẩn chính
là Hiếu Thân vương phủ, nếu hắn nhúng tay vào việc này, không có việc gì xảy ra thì không sao, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chẳng phải là
rước thêm phiền toái cho hắn, hắn xem nàng là bằng hữu, nàng đương nhiên cũng không hy vọng để hắn rước thêm phiền toái.
“Chuyện này
ngươi đừng nhúng tay, đây là chuyện của ta cùng nàng ta, sớm muộn cũng
sẽ tính, hơn nữa chúng ta náo lên, nhiều nhất là chuyện tỷ muội Hoa gia
không hợp nhau, không có nguyên nhân khác, nếu là ngươi nhúng tay vào,
chỉ sợ triều đình sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó sẽ bị người có dã tâm lợi dụng, chẳng phải là phiền toái.”
Hiếu Thân vương phủ bên phe
hoàng đế, trong triều đình có vài vị hoàng tử có quyền thế, chỉ sợ đều
nhìn chằm chằm vào Hiếu Thân vương phủ của bọn họ, trong đó không có ít
người muốn ra tay đối phó với Hiếu Thân vương phủ, nếu Nam Cung Cẩn còn
nhúng tay vào loại việc riêng này, Hiếu Thân vương phủ có thể sẽ bị
người ta nói, cho nên tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Nam
Cung Cẩn nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng không nói, bất quá cũng không quên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Nếu có phiền phức gì, chỉ cần phái người đi Hiếu Thân vương phủ tìm ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.”
Mắt thấy đã trưa, Hoa Kinh Vũ giữ Nam Cung Cẩn ở lai Khinh Vũ Các dùng bữa, nhưng Nam Cung Cẩn cự tuyệt, đứng dậy cáo từ đi trở về Hiếu Thân vương
phủ.
Nam Cung Cẩn quay về Hiếu Thân vương phủ, còn chưa vào tới
phủ đệ của mình, liền bị người ngăn cản, ngăn hắn lại chính là thủ hạ
Mặc Trúc của Bắc U vương phủ: “Cẩn tiểu vương gia, Vương gia nhà ta cho
mời.”
“Vương gia nhà ngươi tìm ta có việc?” Nam Cung Cẩn nhíu
mày, Mặc Trúc mặt tràn đầy ý cười nói: “Chuyện của gia, thuộc hạ không
rõ lắm.”
Nam Cung Cẩn không nói chuyện, đi theo phía sau Mặc Trúc một đường vào Bắc U vương phủ.
Trong thư phòng Bắc U vương phủ, Nam Cung Lăng Thiên đang lật xem tư liệu
chất đống trên bàn, những thứ này đều là tư liệu cần thiết trong tay
hắn, trước cửa có tiếng bước chân vang lên, Thanh Trúc đi đến: “Vương
gia, Cẩn tiểu vương gia đã đến?”
“Để hắn vào đi.” Nam Cung Lăng
Thiên phất tay, thuận tay cầm tư liệu trong tay để qua một bên, nâng mắt nhìn Nam Cung Cẩn từ ngoài cửa đi vào, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, ánh
mắt thâm thúy mà u hàn, Nam Cung Cẩn vừa đi vào liền có cảm giác có cái
gì không đúng, hoài nghi nhìn Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt như nghĩ tới
cái gì, tên này tựa hồ tâm tình không tốt lắm, ai trêu chọc lão nhân gia hắn.
“Sao thế?”
“Nghe nói hôm nay ngươi vào Hoa phủ,” Nam Cung Lăng Thiên u ám lên tiếng, đưa tay nâng ly trà trong tay nhẹ nhàng uống một ngụm, cuối cùng không nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn nữa, Nam
Cung Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, ánh mắt của tên
này làm cho người khác có chút bất an a, hắn tiến vào Hoa phủ giúp Tiểu
Vũ Nhi, nhưng việc này thì liên quan gì đến lão nhân gia hắn a, lão nhân gia hắn hôm nay như thế nào lại để ý tới việc này.
“Ta vào Hoa
gia là bởi vì những lão khốn kiếp kia dám khi dễ Tiểu Vũ Nhi, làm bằng
hữu, ta đương nhiên phải giúp đỡ Tiểu Vũ Nhi.”
Nam Cung Cẩn cũng
không thấy mình làm việc này có gì là không đúng, tiêu sái mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve ly trà, giống như tùy ý mở miệng:
“Ngươi cảm thấy Đại tiểu thư Hoa gia như thế nào?”
“Tiểu Vũ Nhi
là một người rất tốt.” Nam Cung Cẩn sang sảng mở miệng, một chút cũng
không có nghĩ nhiều, hắn chính là người không hay nghĩ ngợi, Nam Cung
Lăng Thiên nhíu mày, con ngươi liễm diễm khẽ nhìn về phía Nam Cung Cẩn,
khóe môi tà lãnh cười, Nam Cung Cẩn vừa thấy ánh mắt của hắn, liền có
chút đứng ngồi không yên: “Gia, ngươi lại làm sao? Vì sao phái người
nhìn chằm chằm ta, chẳng lẽ là ta gần đây trêu chọc đến lão nhân gia
ngươi a, lão nhân gia ngươi muốn tìm ra lỗi sai của ta, bằng không vì
sao nhìn chằm chằm ta a.”
Hắn mới đi ra từ Hoa phủ, liền bị người mời lại đây, cái này không phải là phái người theo dõi hắn sao?
Nam Cung Lăng Thiên vứt một cái mặt lạnh cho hắn, bất quá cũng không có nói cho Nam Cung Cẩn, hắn cũng không phái người theo dõi hắn, mà là phái
người theo dõi Hoa phủ, hắn là muốn nhìn một chút Hoa Kinh Vũ bình
thường cùng người nào tiếp xúc, sắp xếp điều tra tốt một lần, nhìn xem
nàng đến tột cùng là ai, lúc trước hắn nghe thuộc hạ bẩm báo nói Nam
Cung Cẩn vào Hoa phủ, trong lòng lập tức có chút khó chịu, liền phân phó thủ hạ đem Nam Cung Cẩn dẫn đến đây.
Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì, tìm ngươi lại đây nói chuyện phiếm.”
“Nói chuyện phiếm?” Nam Cung Cẩn có chút không thể phản ứng, khi nào thì vị
gia này tìm hắn nói chuyện phiếm, nhớ rõ lúc trước hắn cùng hắn nói
chuyện phiếm, đều bị hắn một chưởng bay ra ngoài.
‘Ta đói chết, nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm, liền cho người dọn một bàn đồ ăn, ta cùng ngươi chậm rãi tán gẫu như thế nào?”
“Không có hứng thú, ngươi quay về đi,” Nam Cung Lăng Thiên phất tay, bộ dáng
một mặt không có hứng thú, cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Cẩn, đưa
tay lấy tư liệu bên cạnh xem, Nam Cung Cẩn một mặt hắc tuyến, đuôi mày
nhíu lại, thiếu chút nữa phát điên, hắn không phải nói muốn tìm hắn nói
chuyện phiếm sao, còn chưa tán gẫu xong, liền đuổi hắn đi rồi.
“Nam Cung Lăng Thiên? Ngươi?”
Nam Cung Lăng Thiên nâng mắt, đôi mắt tối đen u ám như đêm tối, u lãnh âm
trầm, Nam Cung Cẩn thấy vậy da đầu run lên, lời đến miệng lập tức thu
hồi lại: “Xem như ngươi lợi hại.”
Hắn nói xong đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài, Nam Cung Lăng Thiên phía sau đột nhiên mở miệng: “Ngươi
không phải là thích Hoa gia đại tiểu thư đi, đây chính là Thái tử phi
tương lai?”
Nam Cung Cẩn ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu trừng về
phía Nam Cung Lăng Thiên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó a, Tiểu Vũ Nhi chính
là bằng hữu của ta, không thể đùa biết không?” Nam Cung Cẩn nói xong
hung hăng đá cửa rời đi, Nam Cung Lăng Thiên phía sau nhíu cao mi hẹp
dài, con ngươi tràn đầy suy nghĩ sâu xa, bằng hữu sao? Khóe môi cong lên đường cong nhạt, tâm tình tựa hồ không tồi.
Hoa gia, trong chính sảnh của Khinh Vũ Các, Hoa Thanh Phong có chút hoảng thần, Hoa Kinh Vũ
nói nói mấy câu mà nàng cũng không để ý, Hoa Kinh Vũ không khỏi kỳ quái
nhìn vào hai mắt của nàng, liên tưởng đến quang cảnh lúc trước, không
khỏi cười rộ lên: “Thanh Phong, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Sẽ không
phải là động xuân tư gì đó chứ.”
Hoa Thanh Phong lập tức đỏ mặt,
nhảy dựng lên, bổ nhào đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đưa tay véo eo của Hoa
Kinh Vũ: “Cho muội cười ta, cho muội cười ta. Ta động xuân tư gì chứ?”
Hoa Kinh Vũ sợ nhất là cù lét, bị nhột đến nỗi cười rộ lên, hai người ở
trên ghế lăn qua lăn lại, cuối cùng Hoa Thanh Phong buông tha trước, bởi vì thương tích trên người nàng còn chưa khỏi, một lát sau liền thở hổn
hển như trâu, sắc mặt có chút trắng, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng dìu nàng
ngồi xuống, trách cứ nàng: “Cho ngươi nháo, còn chưa khỏi hết đâu.”
“Ai biểu muội cười ta?” Hoa Thanh Phong bất mãn chu miệng làm nũng, Hoa
Kinh Vũ cười mở miệng: “Được, lỗi của ta, bất quá ngày hôm nay cám ơn
ngươi.”
Nguyên nhân vì Thanh Phong quyết đoán, mời Nam Cung Cẩn
lại đây, cho nên chuyện này mới có thể giải quyết thuận lợi như thế, Hoa Thanh Phong lắc đầu: “Cùng ta khách khí làm gì, chúng ta là người thân
a.”
“Ừm, ta không khách khí, bất quá ngươi nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta không giữ ngươi lại ăn cơm.”
Hoa Kinh Vũ gọi nha hoàn ngoài cửa hầu hạ Hoa Thanh Phong, ý bảo các nàng
dìu Hoa Thanh Phong trở về nghỉ ngơi, Hoa Thanh Phong cùng Hoa Kinh Vũ
dặn dò nhau một tiếng, sau đó đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ phía sau nhìn
bóng dáng Hoa Thanh Phong đi xa, nghĩ đến chuyện lúc trước nha đầu kia
thất thần, nàng đoán được hẳn không sai, Thanh Phong tựa hồ có chút ý tứ đối với Cẩn tiểu vương gia, chỉ là không biết trong lòng Cẩn tiểu vương gia có nàng không, nếu hai người bọn họ có thể có được kết quả, cũng là chuyện tốt.
Trong đại sảnh Mai Viện của Hoa phủ, vang lên một trận tiếng vang thật lớn.
Trong phòng nha hoàn đều bị đuổi đi ra ngoài, Hoa Như Yên đang đập đồ vật này nọ, chuyện hôm nay ả bị chọc tới tức điên rồi, không tới nghĩ tới ả tự
cho là kết cục không chê vào đâu được, thế nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan, không chỉ như thế, Hoa Kinh Vũ còn trong họa được phúc, chẳng
những có được hai quyển bí kíp võ công lợi hại, còn có không ngân phiếu
năm vạn lượng, điều này khiến người không hận sao được.
Vân Thị
sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, không nói lời nào nhìn nữ nhi tức
giận, tâm tình Vân thị so với Hoa Như Yên còn tức giận hơn, Vân gia bên
kia chết hơn nửa người, ngay cả ca ca Phủ Doãn kinh thành của bà cũng bị đánh trọng thương, Hoàng thượng còn thừa cơ tước đi chức vụ trên người
của ca ca, nói là để cho hắn chữa bệnh, đây là thừa cơ tước đoạt quyền
lợi của hắn, ca ca bởi vì tin tức này lại chịu thêm đả kích, chỉ sợ cuối cùng chống đỡ không nổi, tuy rằng Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ việc này,
nhưng cuối cùng nhất định sẽ không giải quyết được chuyện gì. Tất cả đều là do muốn hãm hại Hoa Kinh Vũ mà ra, hiện tại thì ngược lại, Hoa Kinh
Vũ chẳng những không bị trừng phạt nên có, lại còn được nhiều thứ tốt
như thế, bọn họ có thể không tức giận sao?
“Yên Nhi, lời hôm nay
của Hoa Kinh Vũ, lại khiến cho bề trên của Hoa gia, đối với con có chút
phê bình kín đáo, lão tướng quân tựa hồ có chút hoài nghi chuyện này là
do con đứng sau lưng giở trò, cho nên gần đây con vạn lần không nên tùy
tiện động thủ nữa,” Vân Thị nhắc nhở nữ nhi mình, lão tướng quân cũng
không phải là ngồi không, nhiều năm kiếp sống binh mã như vậy, lại là
một người khôn khéo. Hắn sở dĩ làm bộ không biết, hoàn toàn là bởi vì
sau lưng nữ nhi có liên quan đến Vân Hà Cung, cho nên mới biết mà làm
như không biết, nếu nữ nhi lại làm ra cái gì, chưa chắc hắn không nói
gì.
Hoa Như Yên tức giận trong chốc lát, oán hận ngồi xuống: “Ta đã biết.”
Hoa Như Yên miệng đáp, bất quá trong lòng lại tính toán không buông tha,
nghĩ đến lời nói trước đó của tiểu ma đầu, thật sự là rất kích thích ả,
Hoa Như Yên ả nếu thật sự gả vào phủ Thái tử, nhưng chỉ là nô tài.
Không, ả mới không muốn gả vào phủ Thái tử làm trắc phi.
“Mẫu thân, có thể nghe tin tức, Hoàng hậu nương nương lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn được ngày hoàng đạo chưa?”
“Ta vẫn phái người chú ý đến chuyện này, bất quá ngược lại không có tin tức gì?”
Không biết Hoàng hậu nương nương tính thế nào.
Hoa Như Yên không nói, dù sao ả nhất định phải trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, nữ nhân
này không thể giữ lại, vô luận như thế nào ả cũng sẽ không để cho nàng
ta thuận lợi gả vào phủ Thái tử.