Thịt hồ ly ủy khuất ô ô, người ta nào có đánh chủ ý với ngươi, người ta là một con cái, đánh
chủ ý gì với ngươi a, độc hoàn của ngươi cho ta thêm một chút đi, cho
thêm ta chút đi.
Hoa Kinh Vũ dẫn theo thịt hồ ly, nghiêm túc cảnh cáo nó: “Đừng đến quấy rầy ta nữa, bằng không ta đánh ngươi.”
Tuy rằng nghe nói có một số dã thú biến thái đặc biệt thích nữ tử loài
người, thích cùng nữ tử loài người làm cái gì gì kia, nhưng điều này có
phải quá ít hay không, vẻ mặt Hoa Kinh Vũ cảnh giác đem thịt hồ ly ném
đi rất xa, sau đó nhìn chằm chằm tiểu manh vật cách đó không xa, rất có
thể nó thích thú đến đây rồi ăn một cái tát bay xa.
Tuy rằng lớn
lên rất đáng yêu rất manh, nhưng là một tiểu sắc quỷ, tên này không cần
cũng được. Kỳ thực tiểu manh vật không phải nói ủy khuất biết bao, người ta không phải sắc quỷ, người ta muốn độc hoàn.
Hoa Kinh Vũ ngồi
dưới đất nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy quanh thân mệt mỏi, những chuyện trải
qua hồi nãy đã vượt quá cực hạn của nàng, cho nên bây giờ vừa buông
lỏng, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi chết khiếp, cho nên vận lực điều tức một phen.
Thịt hồ ly cũng không có rời đi, thỉnh thoảng chuyển động
quanh bốn phía của nàng, một bước cũng không rời, ánh mắt long lanh kia
vẫn như cũ ở quanh thân trên dưới của Hoa Kinh Vũ tựa như quét rada. Hoa Kinh Vũ mặc kệ nó nhìn, tự mình cố nhắm mắt điều tức.
Sau nửa
canh giờ, nàng mở mắt, tinh thần cuối cùng cũng khôi phục không ít, thế
nhưng bụng thật đói a, lúc trước bởi vì bầy sói đột nhiên xuất hiện, cho nên đều đã đem thức ăn vứt hết, làm sao bây giờ, phải đi ra ngoài tìm
chút gì đó sao?
Thế nhưng trời sắp tối rồi, ở chỗ sâu trong rừng
rậm này sợ rằng có không ít mãnh thú sống thành đàn, nếu nàng đi ra
ngoài, chỉ sợ bị cắn nuốt, hay là? Đôi mắt Hoa Kinh Vũ theo dõi thịt hồ
ly cách đó không xa, rất nghiêm túc nghĩ có muốn hay không đem nó nướng
ăn, dù sao cũng là một tiểu sắc quỷ, dùng để lấp bụng cũng không tệ,
chẳng qua nàng ngẩng đầu một cái, phát hiện tiểu manh vật cách đó không
xa đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi,
tựa hồ giống như rất thèm ăn.
Thấy nó liếm đầu lưỡi, khỏi phải
nói đáng yêu biết bao, đem tiểu manh đáng yêu như vậy nướng ăn, thật sự
là không đành lòng a, cuối cùng Hoa Kinh Vũ bỏ qua quyết định này, bất
quá nhìn dáng vẻ thịt hồ ly, tựa hồ giống như rất thèm ăn. Hoa Kinh Vũ
nhớ tới sự việc lúc trước nó ăn độc hoàn.
Tên này ăn độc hoàn của nàng vậy mà không bị gì cả, thật là một tiểu quái vật, Hoa Kinh Vũ có
chút ngạc nhiên, vẫy vẫy tay ý bảo thịt hồ ly đi qua.
Tiểu tử kia tuyệt không sợ người lạ, trực tiếp chạy tới, ở trên tay của Hoa Kinh Vũ tung tăng, lại đang làm nũng, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt hắc tuyến, tên này sao lại dính nàng như thế, đến tột cùng là vì cái gì?
Nàng nhìn chằm chằm thịt hồ ly nửa ngày, thấy nó tội nghiệp nhìn nàng, giống như muốn đòi thứ gì vậy, thứ gì chứ?
Hoa Kinh Vũ linh quang lóe lên, bỗng nhớ tới độc hoàn, tên này không phải
là muốn độc hoàn trên người nàng chứ: “Không phải là ngươi muốn cái này
đi?”
Hoa Kinh Vũ lấy mấy viên độc hoàn đưa tới trước mặt của tiểu hồ ly, ánh mắt tiểu hồ ly thoáng cái sáng lên, bá một tiếng nhào qua,
hai móng vuốt đem độc hoàn bắt lấy, trực tiếp đưa vào trong miệng, sau
đó cao hứng lăn lộn trên mặt đất, hết sức hưởng thụ, nó ăn độc hoàn mà
giống như ăn hạt đậu, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ngạc nhiên không ngớt.
Không nghĩ tới tiểu hồ ly này nhìn qua giống như một tiểu khả ái, lại là một
tiểu độc vật a. Tiểu hồ ly ăn mấy viên độc hoàn, vô cùng vui mừng ghé
đến bên tay của Hoa Kinh Vũ, vẻ mặt đáng yêu nhõng nhẽo vuốt ve lòng bàn tay của Hoa Kinh Vũ.
Hoa Kinh Vũ nhớ tới một màn lúc trước không khỏi cười khanh khách. Thì ra tên này chỉ muốn độc hoàn, nàng còn tưởng là nó là một tiểu sắc quỷ chứ.
Bóng đêm phủ xuống, bốn phía một
mảnh đen kịt, núi rừng ban đêm, bao phủ khí âm hàn nồng nặc, chỗ tối
thỉnh thoảng có tiếng gào thét của dã thú vang lên, bụng của Hoa Kinh Vũ càng lúc càng đói, lẩm bẩm kêu, này thật muốn đòi mạng, trải qua một
ngày chạy trốn, nàng đói đến không chịu nổi rồi.
Nàng trong bóng
đêm này phải đi đâu tìm ăn chứ, hiện tại nàng cũng không dám rời đi nơi
đây, mặc dù mới đợi một hồi, nàng đã phát hiện một việc, nơi nàng đang ở hiện tại chính là một chỗ Bát Quái trận.
Mặc dù bốn phía có dã
thú cũng không dám sang đây, cho nên nàng trốn ở chỗ này chắc là không
có việc gì. Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm tiểu hồ ly, lo lắng cho Nhan Băng.
Còn có các đội viên khác của nàng, không biết bọn họ thế nào?
Hách Liên Hiên có sao không, Khương Duy có hay không gặp chuyện không may,
còn có Thanh Phong và Tiểu Chiêu, bọn họ đều không sao mới được, Hoa
Kinh Vũ ôm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bỗng giật mình, sau đó nhảy xuống vòng ôm của Hoa Kinh Vũ, chạy về phía trước, nó chạy vài bước còn dừng lại
quay đầu lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tựa hồ đang đợi nàng.
Hoa Kinh Vũ
không khỏi kinh ngạc, đứng dậy theo phía sau tên này một đường đi vào.
Một hồ một người bảy quẹo tám rẽ tiêu sái ở giữa trận Bát Quái lớn, tiểu tử kia ở phía trước dẫn đường cho nàng, giống như một đường đi vào
trong tòa mê cung vậy, từ từ biến mất không thấy.
Một góc rừng
rậm, tràn ngập khí lạnh lẽo thị huyết, một người tà lãnh đẹp đẽ bễ nghễ
thiên hạ, giơ tay nhấc chân tao nhã tuyệt diễm, tựa như chúa tể âm u
đứng đầu, vài tên thủ hạ đứng cung kính, một người tiến lên bẩm báo.
“Gia, Hoa tiểu thư lúc trước bị bầy sói truy sát, nhưng mà cuối cùng tiến vào trận Bát Quái lớn.”
Người bẩm báo chính là Thanh Trúc thủ hạ của Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên, lúc trước chủ tử hắn để cho hắn theo đuôi Hoa Kinh Vũ, xem nàng có nguy hiểm hay không, nếu có nguy hiểm, âm thầm ra tay tương trợ một phen,
không đến mức để cho hai người các nàng rơi vào miệng mãnh thú.
“Chỉ có điều Hoa Kinh Vũ và tiểu nha hoàn dường như cùng nhau lạc mất.”
Thanh Trúc mở miệng lần nữa, thanh âm u hàn của Nam Cung Lăng Thiên tựa như
không mang theo chút cảm tình nào: “Một cái mạng ti tiện mà thôi.”
Hắn nói xong xoay người ung ung ưu nhã rời đi, Thanh Trúc và Mặc Trúc phía
sau nhanh chóng đuổi kịp cước bộ của hắn, Thanh Trúc nhìn chủ tử phía
trước yêu tà như hoa Bỉ Ngạn nở, nhịn không được cẩn thận mở miệng:
“Gia, người sẽ không thực sự nhìn trúng Hoa tiểu thư chứ, nàng chính là
Thái tử phi Yến Vân quốc a.”
Bước chân của Nam Cung Lăng Thiên
chậm rãi dừng lại, lúc quay đầu lại thì con ngươi đã sắc bén băng hàn
nồng đậm lệ khí, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh
Trúc đã biết tự mình vượt quy, rất nhanh mở miệng: “Gia, thuộc hạ biết
sai rồi, thuộc hạ đi hậu viện bổ củi một tháng là được.”
“Ừ, còn
có lần sau, tự đi thủ cửa chính của vương phủ.” Thanh âm Nam Cung Lăng
Thiên không mang theo tình cảm vang lên, Thanh Trúc lập tức cả mặt đau
khổ, để hắn đi giữ cửa, thật là mất mặt a, mọi người đều biết hắn là
thân tín của gia, bỗng nhiên đi giữ cửa chính, không phải là mọi người
đều biết hắn bị gia phạt, so với việc giữ cửa lớn, hắn tình nguyện về
phía sau viện bổ củi, chí ít núp trong bóng tối không ai biết, Thanh
Trúc tự oán tự than, bất quá trong lòng vẫn là lẩm bẩm, gia không phải
thật sự đối với vị Hoa gia tiểu thư này có hứng thú chứ, nha đầu kia lại rất đen, có lẽ gia cũng chỉ hứng thủ chút xíu mà thôi, rất nhanh liền
hết, Thanh Trúc trong lòng suy nghĩ.
Về phần Hoa kinh Vũ bị tiểu
hồ ly dẫn đến quẹo tới quẹo lui trong trận Bát Quái, thiếu chút nữa quẹo đến hôn mê, một người một hồ cuối cùng cũng dừng bước. Phía trước cách
đó không xa, mơ hồ có ngọn đèn đang mở, Hoa Kinh Vũ không khỏi kinh
ngạc, rất nhanh nhìn lại, lại nhìn thấy trước mắt có một cái sân rất
lớn, tường viện xung quanh sân dùng rào trúc chắn lại, trồng rất nhiều
dược thảo quý báu, trong viện có một loạt phòng trúc, lúc này hai bên
phòng trúc phân biệt treo một cái đèn lồng, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ
toàn bộ tiểu viện.
Tiểu viện bốn phía dùng đá vụn hòn non bộ bày
thành một trận hình Bát Quái, nếu không phải theo tiểu hồ ly tiến vào,
nàng thật đúng là không biết trong này lại có động thiên khác, xem ra
chỗ này ắt hẳn là nơi thế ngoại cao nhân ở.