Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 50: Chương 50: Chương 46.5




Trong phòng nghị sự, người phản ứng đầu tiên là Hoa Vân, bởi vì ngọn ngành của sự việc này nữ nhi đã nói cho hắn biết, Hoa Vân lạnh lùng mở miệng: “Lời này của Vân lão tổ liền không đúng rồi, nha đầu Vân gia ngươi ở Ngọc Hoàng thư viện hướng người của Hoa gia chúng ta hạ thư huyết chiến, còn định ra khế ước sinh tử gì đó, việc này tất cả mọi người trong Ngọc Hoàng thư viện đều biết, thân thủ nàng lợi hại như thế lại khiêu chiến Vũ Nhi, đến tột cùng là ai quá mức, cái gì gọi là sinh tử khế ước, đó là sinh tử do trời, đánh chết nàng cũng mệnh của nàng ta, nhưng mà Kinh Vũ cũng không hạ độc thủ đánh chết nàng, mà là để lại cho nàng một mạng, thử hỏi nha đầu Kinh Vũ kia thật sự có lỗi sao?”

Lời Hoa Vân vừa nói ra, không đợi Vân lão tổ mở miệng liền nói thêm: “Nếu Kinh Vũ chúng ta rơi vào trong tay nha đầu Vân gia các ngươi, chỉ sợ một mạng cũng bị mất đi, không nghĩ tới Kinh Vũ chúng ta thành tâm thiện ý lưu lại cho nha đầu nhà các ngươi một mạng, các ngươi chẳng những không cảm kích, thế nhưng còn muốn giết chết nàng, còn muốn giết luôn cả con gái ta nữa.”

Hoa Vân thân là quan văn, công phu miệng lưỡi luôn luôn không thua người ta, lúc này một tràng tiếng nói, nói cho Vân lão tổ trực tiếp á khẩu không trả lời được, sắc mặt thay đổi liên tục, muốn phản bác, cuối cùng ngẫm lại nhịn xuống, vẻ mặt hối hận nói: “Việc này đúng là do ta quá xúc động, cũng may hai nha đầu kia không có việc gì, bằng không ta đây tội càng thêm nặng rồi.”

Đáy mắt hắn ẩn chứa tia ngoan độc, trong lòng hừ lạnh, thật sự là rất đáng giận, nếu giết chết nha đầu kia, hắn còn đến mức đến đây bồi tội sao, thật sự là xui xẻo.

Hoa Vân hừ mạnh một tiếng: “Việc này sẽ không bỏ qua như vậy, ngươi thiếu chút nữa đánh chết Kinh Vũ cùng nữ nhi của ta, chúng ta sẽ không chịu để yên.” Hoa Vân lửa giận ngút trời mở miệng.

Vân gia lão tổ không nói lời nào, đột nhiên vung tay lên, ngoài cửa vài tên thủ hạ của Vân gia tiến vào, khinh không ít thùng tiến vào, sau đó đâu ra đấy mở ra. Trên bàn giữa phòng nghị sự, lập tức có đầy rẫy các loại ngọc khí cổ xưa, trong đó còn có vài quyển bí kíp võ công lợi hại và binh khí quý giá, mặt khác còn có bốn rương châu báu, tỏa ra hào quang chói mắt.

Hoa lão tướng quân cùng người Hoa gia ngây ngẩn cả người, lập tức ánh mắt mọi người có chút phức tạp, Hoa Vân nhìn hết hảy mọi thứ, lại nhìn mọi người trong phòng nghị sự buông lỏng thần sắc, trong lòng không khỏi bất mãn, lên kêu: “Vân lão tổ, ngươi muốn làm cái gì?”

“Bởi vì ta xúc động, cho nên ta nguyện ý bồi thường, đây là tâm ý của ta, thật sự là lỗi của ta,” Vân lão tổ trong lòng đau xót không thôi, đây chính là bảo bối của Vân gia, hôm nay đều đưa ra cả, đó là bớt đi một nửa gia sản, hắn có thể không đau lòng sao? Nhưng mà nếu hắn không tỏ vẻ, những tên khốn kiếp Hoa gia kia sẽ không chịu để yên, vậy Vân gia bọn họ chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, cho nên vì bảo trụ Vân gia, những lợi ích nhỏ này đành vứt đi.

“Hoa lão tướng quân, các vị trưởng lão, các ngươi xem việc này?” Vân lão tổ nhìn mọi người trong chính sảnh, Hoa lão tướng quân vẻ mặt buông lỏng, các vị trưởng lão vẻ mặt cũng buông lỏng.

Vân gia lão tỗ tuy rằng đã làm, nhưng cũng may hai nha đầu kia không có việc gì, hơn nữa bọn họ cũng không muốn cùng Vân gia trở mặt, phải biết rằng Vân lão tổ lại là nội lực cấp tám, cùng Hoa gia bọn họ dây dưa, cùng tiến cùng lùi, cũng có lợi ích cho bọn họ.

Hoa Lôi nhìn phụ thân mình cùng các vị trưởng lão, chậm rãi đứng dậy mở miệng: “Phụ thân, cũng may Vũ Nhi cùng Phong Nhi không có việc gì, việc này cứ bỏ qua đi,” Hoa Lôi lúc này hoàn toàn đã quên Vân lão tổ muốn giết chính là nữ nhi của hắn. Hắn giờ phút này chỉ muốn cùng Vân gia quan hệ chặt chẽ, bất luận như thế nào, hắn không hy vọng Hoa gia cùng bọn họ trở mặt.

Hoa Lôi vừa mở miệng, Hoa Vân liền bình tĩnh mở miệng: “Tam đệ, ngươi đã quên lão hỗn đản kia muốn đánh chết nữ nhi của ngươi.”

“Không phải không có việc gì sao?” Hoa Lôi hời hợt mở miệng, hy vọng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, Hoa Vân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tên hỗn đản này.

Hoa lão tướng quân không mở miệng, nhưng Hoa gia đại trưởng lão ngược lại đã mở miệng: “Nếu Vân lão tổ thành tâm thành ý đến xin lỗi, nha đầu của nhà chúng ta không có việc gì, việc này coi như bỏ đi, dẫu sao Hoa gia ta cùng Vân gia có giao tình thâm hậu.”

Đại trưởng lão nói xong, các vị trưởng lão bên cạnh đều gật đầu phụ họa, Hoa lão tướng quân vẫn không nói gì, nhưng cũng không phản đối.

Trong phòng nghị sự Hoa gia, chỉ có một mình Hoa Vân tức giận, người khác lại tương đối bình thản, Vân gia lão tổ nhìn tình huống trước mặt, lập tức cười mở miệng: “Cám ơn Hoa gia đã lượng thứ, về sau Vân gia chúng ta cùng Hoa gia vẫn là hai nhà hảo hữu.”

Trên mặt hắn tràn đầy ý cười, trong lòng lại phát ra ngoan độc, tiểu tiện nhân Hoa Kinh Vũ này, lại hại hắn mất nhiều đồ như vậy, ngươi hãy chờ đó cho lão phu, lão phu nhất định sẽ giết ngươi báo thù cho Ương Ương, ngoài cửa, thủ hạ Vân lão tổ mang theo tiến vào, sắc mặt khó coi ghé sát vào lỗ tai Vân lão tổ bẩm báo sự tình.

Tuy rằng hắn đè thấp âm thanh, nhưng không ít người nội lực cao cường đang ngồi bên trong, cho nên vẫn như cũ nghe rõ chuyện thủ hạ kia bẩm báo.

“Lão tổ, không tốt, đêm nay Vân gia bị người huyết tẩy rồi, chết hơn phân nửa người, ngay cả Đại lão gia cũng bị trọng thương, còn lại hơn một nửa người, đều là phụ nữ và trẻ em.”

“Cái gì?” Vân lão tổ gạt đi ánh mắt muốn giết người, thân mình nhịn không được run rẩy, đồng thời hắn nghĩ tới một người, trong lòng rỉ ra máu, nhất định là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, từ trước đến nay Nam Cung Lăng Thiên là người thị huyết tàn nhẫn, trước đó tuy rằng mình từ trên tay hắn trốn thoát.

Nhưng nam nhân này sẽ không dễ dàng buông tha cho người khiêu khích hắn, Vân lão tổ lắc mình liền phóng ra bên ngoài, cũng không thèm để ý đến đám người Hoa gia phía sau. Hắn vừa đi, các vị trưởng lão phía sau liền mở miệng nói thầm: “Không nghĩ tới Vân gia thế nhưng bị người huyết tẩy, bị người nào huyết tẩy?”

Hoa Vân trực tiếp đứng dậy, liếc mắt nhìn mọi người trong phòng nghị sự một cái, sau đó nhìn một đống bảo bối chồng chất trên bàn, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xứng đáng, tự làm tự chịu.”

Hắn xoay người đi ra khỏi phòng nghị sự của Hoa gia, một đường quay về sân mình ở, về phần những người khác của Hoa gia, đều rất hứng thú nghiên cứu đồ vật mà Vân gia lão tổ đưa tới.

Trong Khinh Vũ Các, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng cũng không biết tình huống bên ngoài, các nàng an phận ở trong Khinh Vũ Các dưỡng thương, tâm mạch của nàng bị đánh vỡ, tuy rằng đã uống thuốc của Đàm Đài Văn Hạo, trong thời gian ngắn vẫn chưa tốt lên, cho nên hiện tại nàng không có cách làm gì cả, không thể luyện nội lực cũng không thể luyện võ công bí kíp.

Nếu không có biện pháp luyện công, Hoa Kinh Vũ bắt đầu nghiên cứu giải dược áp chế Tiên Thiên độc thể cho sư tỷ, nhưng nếu muốn giải Tiên Thiên độc thể, dược liệu lại là rất khó tìm, trong đó Cửu Dương Hoa cùng Cửu Âm Hoa, Cửu Đằng Thảo, Cửu Nguyệt Liên, cũng còn dễ dàng một ít, khó khăn nhất phải kể tới Cửu Tâm Địa Huyền Sâm, cùng với Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, hai thứ này này lại là thiên hạ kỳ dược, gần như là dược liệu trong truyền thuyết, có rất ít người thấy qua loại dược liệu này.

Hoa Kinh Vũ nghĩ như thế không khỏi đau đầu, cuối cùng ngẫm lại hay là trước hết nghĩ biện pháp chế ra thuốc áp chế Tiên Thiên độc thể của sư tỷ, về phần giải dược chân chính về sau cứ từ từ tìm vậy.

Bất quá chế thuốc áp chế Tiên Thiên độc cũng không phải chuyện dễ dàng, trong đó có một loại là Ngũ Sắc Độc Liên, loại hoa sen này bẩm sinh có độc, nhưng là thứ tốt để khắc chế Tiên Thiên độc thể, đây là kế sách lấy độc trị độc, bất quá Ngũ Sắc Độc Liên này phải đi đâu tìm đây?

Trong phòng Nhan Băng nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình thay đổi mấy lần, không khỏi quan tâm hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

“Không có gì, ta đang nghiên cứu vài thứ,” hai ngày này hai người các nàng ở trong Khinh Vũ Các tịnh dưỡng thân thể, một bước cũng không có ra ngoài, tịnh dưỡng hai ngày đã tốt hơn nhiều, y thuật của Đàm Đài Văn Hạo kia xem ra rất lợi hại, không biết hắn đã cho các nàng dùng thuốc gì, lại hiệu quả nhanh như thế, lồng ngực của Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng không còn đau nữa, hơn nữa khi vận nội lực cảm giác cũng điều độ, như vậy tiếp tục không bao lâu nữa, các nàng lại có thể dùng nội lực.

“Đêm đã khuya, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi,” Nhan Băng thúc giục, Hoa Kinh Vũ lên tiếng trả lời rồi gật đầu, sau đó thu dọn một lúc rồi lên giường nằm nghỉ ngơi.

Bóng đêm bao trùm, Hoa phủ một mảnh im lặng, ánh trăng bao phủ khắp nơi, nơi nơi đều một mảnh an tĩnh nhu hòa, hai bóng dáng như u hồn hiện lên từ một góc của Hoa phủ, như sao băng từ bên ngoài xẹt qua, thẳng đến Khinh Vũ Các của Hoa Kinh Vũ ở.

Chẳng qua vừa mới tiến vào Khinh Vũ Các, còn chưa kịp đi vào. Liền bị người phát hiện, thị vệ tuần tra cách đó không xa kêu lên, hai người kia mới vào sân của Hoa Kinh Vũ liền xoay người đi ra, bị thị vệ Hoa gia một đường truy đuổi, đuổi theo ra khỏi Hoa phủ, cuối cùng kinh động trưởng lão trong Hoa phủ, hai trưởng lão lắc mình đi ra ngoài, rốt cục cùng những người của Hoa gia bắt được hai tên hắc y nhân, giam vào đại lao Hoa gia, cuối cùng hỏi ra một chuyện kinh người.

Trong Khinh Vũ Các, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, hai người lật người ngồi dậy, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, sắc mặt không khỏi bất an.

“Tiểu thư, không phải xảy ra chuyện gì chứ?” Nhan Băng nhẹ giọng hỏi Hoa Kinh Vũ, vì sao nàng cảm thấy bất an, hai ngày này bên Khinh Vũ Các vẫn rất im lặng, làm cho người ta cảm thấy có một loại yên tĩnh trước cơn bão táp.

Bỗng nhiên vang lên một chút động tĩnh, tuy rằng ở xa, nhưng làm cho người ta bất an như thế. Trong lòng Hoa Kinh Vũ cũng bất an, bất quá giờ phút này nàng cũng không kịp nghĩ đến nhiều như vậy, thản nhiên nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu muốn tới, tất nhiên sẽ không sợ hãi, cứ tiếp nhận là được.”

Hai người một chủ một tớ lại nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến trời gần sáng, đột nhiên bên ngoài Khinh Vũ Các vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, có người tới, hơn nữa người tới cũng không ít.

Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng cả kinh liền tỉnh dậy, một đêm này hai người ngủ không yên, cho nên vừa nghe tiếng động liền tỉnh. Hai người xoay người đứng lên mặc quần áo, nên tới cũng đã tới.

Ngoài cửa vang lên một âm thanh như lửa đốt của bà mụ: “Tiểu thư, không tốt, có hộ vệ lại đây nói muốn mời tiểu thư đi qua một chuyến.”

“Đã biết.” Giọng nói bình tĩnh của Hoa Kinh Vũ vang lên, dẫn Nhan Băng đi ra ngoài.

Chỉ thấy ngoài cửa có vài tên hộ vệ, những người này chính là hộ vệ trên danh nghĩa trưởng lão Chấp Pháp đường của Hoa gia, lúc này sắc mặt mọi người lạnh như băng, ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, trầm giọng mở miệng: “Đại tiểu thư, tam trưởng lão cho mời.”

Tam trưởng lão chính là trưởng lão phụ trách Chấp Pháp đường của Hoa gia, Hoa Kinh Vũ không gì, một đường đi theo phía sau thị vệ đi đến trước mặt, đi vào Chấp Pháp đường. Chấp Pháp đường cách Khinh Vũ Các hơi xa, cho nên đoàn người mất một một ít thời gian mới tới.

Lúc này trời đã mờ sáng, không ít hạ nhân đã thức dậy làm việc, tùy tiện có thể thấy được hạ nhân, thấy người của Chấp Pháp đường lại điều động, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói thầm, đoán đại tiểu thư phạm vào chuyện gì, lại trời chưa sáng liền bị người dẫn đến Chấp Pháp đường.

Trong Chấp Pháp đường của Hoa gia, lúc này ngồi đầy người, ngồi ở vị trí gia chủ là Hoa lão tướng quân, ngồi ngay ngắn bên cạnh Hoa lão tướng quân chính là Tam trưởng lão, ngồi ngay ngắn hai bên chính là hai trưởng lão còn lại, trừ bỏ những người này, còn có Hoa Lôi Hoa tướng quân, còn có đám người Hoa Vân, trừ bỏ người Hoa gia, thế nhưng còn một người không nghĩ đến.

Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy ngồi ngay ngắn bên cạnh đám người Vân Thị cùng Hoa Như Yên, những người này nhìn thấy nàng đến, khóe môi đều tựa tiếu phi tiếu, nụ cười chứa đầy ẩn ý.

Ánh mắt thái tử Nam Cung Nguyên Huy lạnh như băng, khóe môi lãnh phúng cười, hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, đợi cho Hoa Kinh Vũ đi vào đến, còn chưa có nói chuyện, thái tử Nam Cung Nguyên Huy lạnh lùng mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ngươi thật sự là to gan, hôm nay là ngày chết của ngươi.”

Nam Cung Nguyên Huy vừa nói ra, Hoa Như Yên liền dịu dàng mở miệng: “Điện hạ.”

Đây là Hoa Như Yên nhắc nhở thái tử điện hạ, việc này có trưởng lão Hoa gia hỏi đến, thái tử không cần nóng vội mở miệng. Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn người trong cả sảnh đường một cái, cuối cùng hướng Hoa lão tướng quân cùng Tam trưởng lão phía trước thi lễ.

“Tham kiến gia gia, tham kiến Tam trưởng lão.”

Hoa lão tướng quân không nói gì, Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó giận tái mặt hỏi: “Hoa Kinh Vũ, ngươi rốt cuộc là ai, ẩn vào Hoa gia ta có mục đích gì? Ngươi đem Hoa gia tiểu thư chân chính giấu đi chỗ nào?”

Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, sau đó trực tiếp nở nụ cười, nàng thật sự là nhịn không được bật cười, cái gì gọi là ẩn vào trong Hoa vì mục đích gì a, còn nói nàng đem Hoa Kinh Vũ chân chính giấu đi chỗ nào.

Đây là một việc thật sự rất nực cười, nếu nàng nói Hoa gia tiểu thư chân chính bị sói cắn chết, bọn họ có thể tin không chứ, có thể nói nàng hồ ngôn loạn ngữ hay không.

Người trên Chấp Pháp đường nhìn thấy Hoa Kinh Vũ giờ phút này còn cười được, sắc mặt không khỏi khó coi, Tam trưởng lão lại mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, nếu ngươi giao ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng.”

Tha ta, khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra nụ cười trào phúng, ta phải cần các ngươi tha cái gì a, ta phạm chuyện gì, con ngươi nàng tùy ý quét qua tình huống trong sảnh, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Hoa Như Yên, đây là do Hoa Như Yên đối với nàng động tay động chân sao? Đầu óc nữ nhân này ngược lại rất thông minh, biết lợi dụng sơ hở này để hãm hại nàng.

“Ta không biết lời này của Tam trưởng lão có ý gì?”

Hoa Lôi tâm trạng nặng nề mở miệng: “Ngươi đến tột cùng là ai, đem nữ nhi của ta giấu đi nơi nào, hay là ngươi hại chết nàng.”

Hoa Lôi vẻ mặt đau lòng, tựa hồ thập phần đau đớn vô cùng, Hoa Kinh Vũ thật sự rất muốn cười, muốn hỏi hắn, hiện tại ngươi như vậy là diễn cho ai xem chứ?

“Lời này của phụ thân là có ý gì, ta thật sự là không hiểu, cái gì bảo ta đem nữ nhi của ngươi hại chết, đây thật sự là trò cười nhất thiên hạ, ta sống tốt, vậy mà có người hỏi ta Hoa Kinh Vũ đi nơi nào, ta thật sự không biết là các ngươi điên rồi, hay là ta điên rồi?”

Hoa Lôi trầm giọng mở miệng: “Nữ nhi của ta rõ ràng là người nhát gan yếu đuối, làm sao có thể tâm ngoan thủ lạt giống ngươi như thế chứ, người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nữ nhi của ta làm thế nào cũng không biến thành như thế.”

Vân Thị cũng vẻ mặt đau lòng nói: “Vũ Nhi là đứa nhỏ tâm địa thiện lương, nàng sẽ không có lòng dạ làm chuyện xấu với người khác, hơn nữa nàng cùng Ương Ương luôn có quan hệ rất tốt, bất luận như thế nào cũng sẽ không hạ độc thủ hại Ương Ương.”

Hoa Như Yên nói: “Đại tỷ cùng ta tỷ muội tình thâm, đối với biểu muội ta cũng là bảo vệ yêu thương, nếu thật sự là nàng, nhất định sẽ không làm ra những chuyện này.”

Trên đường Tam trưởng lão sắc mặt thâm trầm nhìn Hoa Kinh Vũ: “Ngươi còn có lời gì muốn nói, chẳng lẽ còn muốn chống cự hay sao.”

Hoa Kinh Vũ nhíu mày, Nhan Băng bên người nàng nóng vội mở miệng: “Tam trưởng lão, tướng quân, đây đúng là tiểu thư a, các ngươi đây là làm sao, như thế nào lại nói tiểu thư không phải tiểu thư đây?”

Nhan Băng dứt lời, tam trưởng lão liền giận dữ mắng mỏ: “Tiện tỳ ngươi, chờ thu thập xong tiện nha đầu này lại đến thu thập ngươi, ngay cả tiểu thư mình cũng có thể nhận sai, giữ lại ngươi có ích gì.”

Nhan Băng sắc mặt trắng bệch, Nam Cung Nguyên Huy ngồi một bên trong Chấp Pháp đường khóe môi cong lên nụ cười âm lãnh, bất quá giờ phút này sắc mặt hắn tỏa sáng, vẻ mặt khí sảng, nếu nói Hoa Kinh Vũ trước mắt này là Hoa Kinh Vũ giả, như vậy hắn không cần phải cưới nữ nhân này, thật sự là quá tốt.

Hắn rốt cuộc có thể vứt đi nữ nhân này, thật sự là ông trời phù hộ a: “Hoa Kinh Vũ, ngươi còn không chịu giao ra, chẳng lẽ còn muốn chịu đại hình hay sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.