Trên đài cao, Hoa Lạc Y nhìn thấy Hoa Kinh Vũ vẫn chưa xuất hiện, cũng tưởng rằng Hoa Kinh Vũ bỏ cuộc, không khỏi đắc ý kêu lên.
“Hoa Kinh Vũ, cái thứ phế vật ngươi, thế nhưng lại bỏ cuộc, ngươi thật sự
không xứng là đại tiểu thư của Hoa phủ, bắt đầu từ hôm nay, bổn tiểu thư nhìn thấy ngươi lần nào liền đánh lần nấy.”
Tiếng mắng của Hoa
Lạc Y vừa rơi xuống, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai nói bổn tiểu thư không dám đến, bỏ cuộc?”
Giọng nói này từ cửa sân
quyết đấu truyền đến, mọi người không khỏi cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước cửa sân quyết đấu, một bóng dáng gầy chậm rãi từ cửa đi
đến.
Bước đi thong dong, không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh,
tao nhã vô cùng, tuy rằng vẫn là nhan sắc xấu xí như cũ, nhưng phần tao
nhã kia, lại làm không ít người ngẩn ngơ.
Hoa Kinh Vũ từ bên
ngoài sân quyết đấu đi đến, một đường vào thẳng sân quyết đấu, đứng dưới đài, nhìn Hoa Lạc Y trên đài cao, khóe môi là cười lạnh thị huyết ngoan tàn, nữ nhân này lại dám cả gan để sói cắn nàng, đến bây giờ trên người nàng vẫn còn đầy rẫy vết thương, vì thế hôm nay nàng phải giáo huấn
nàng ta cho tốt, để cho nàng ta biết, thời đại nàng ta khi dễ nàng đã
qua, từ nay về sau, đến phiên nàng khi dễ các nàng lại.
Hai người Hoa Thanh Phong và Nhan Băng đứng phía sau Hoa Kinh Vũ, sắc mặc đều có
chút khó coi, các nàng là sợ Hoa Kinh Vũ chịu thiệt.
Tuy rằng Hoa Kinh Vũ đã trấn an các nàng trước đó, nhưng các nàng vẫn không yên tâm như cũ.
Hoa Lạc Y trên đài cao, sau khi ngơ ngẩn rồi lại hồi phục tinh thần, khóe
môi là ý cười hung ác: “Hoa Kinh Vũ, ngươi cuối cùng xuất hiện rồi, lên
đây đi, hôm nay chúng ta phải quyết một trận chiến tử.”
Hoa Kinh
Vũ đang đứng dưới, thân mình nhảy lên sân quyết đấu, nhìn Hoa Lạc Y đối
diện, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Được.”
Lời nói của
Hoa Kinh Vũ vừa dứt, Hoa Lạc Y lại mở miệng: “Trận quyết đấu hôm nay, tỷ muội chúng ta hai người quyết đấu, sống chết do trời định, là sống là
chết dựa vào chính mình, ngươi dám không?”
Lời của Hoa Lạc Y rơi
xuống, một âm thanh vang lên khắp sân quyết đấu, Hoa Thanh Phong là
người kêu lên trước: “Hoa Lạc Y, ngươi rất ti bỉ, ngươi biết rõ công phu của Vũ Nhi không bằng ngươi, thế nhưng ngươi lại đặt ra khế ước sinh tử này, ngươi rõ ràng là muốn đánh chết muội ấy à, ngươi còn là người
không? Nàng chính là tỷ tỷ ruột của ngươi đó.”
“Tiểu thư, đừng đáp ứng nàng ta, đừng đáp ứng, nàng muốn đánh chết người. Nàng là muốn mượn cơ hội đánh chết người.”
Trên vị trí trước đài cao, phụ thân của Hoa Kinh Vũ và Hoa Lạc Y, sắc mặt
của Hoa Lôi tướng quân có chút khó coi, tuy rằng ông không thích Hoa
Kinh Vũ, bởi vì nàng chẳng những xấu, mà thiên phú lại thật sự quá kém.
Quá tuổi mười tám, lại chỉ luyện nội lực đến tầng thứ hai, thời gian năm
năm không có chút tiến bộ nào, trước kia học cũng như không học, hại ông bị đồng liêu trên triều chê cười.
Nhưng thân là phụ thân của
nàng, mặc dù cảm thấy mất mặt, nhưng Hoa Lôi tướng quân cũng không muốn
nhìn thấy chuyện tỷ muội tương tàn.
Cho nên vừa nghe thấy lời của Hoa Lạc Y, Hoa Lôi tướng quân trầm giọng quát: “Hoa Lạc Y, ngươi hồ
nháo cái gì, tỷ thí thì tỷ thí, đây chính là tỷ tỷ của ngươi.”
Lời nói của Hoa Lôi tướng quân vừa rơi xuống, giọng nói của Thái tử Nam
Cung Nguyên Huy lại hợp thời vang lên: “Hoa Lôi tướng quân, đây hình như là chuyện của hai người bọn họ, Hoa Lôi đại tướng quân nếu không muốn
ứng chiến, sẽ không ứng chiến.” Lời của Thái tử vang lên, Hoa Lôi không
nói nữa.
Không ít người xung quanh cũng hiểu rõ trong lòng, Thái
tử rõ ràng là muốn mượn tay của Hoa Lạc Y trừ khử Hoa Kinh Vũ, như vậy y cũng không cần gánh cái tội danh bội ước, lại có thể theo lẽ dĩ nhiên
trừ khử vị Thái tử phi Hoa Kinh Vũ này.
Thái tử thật đúng là tính toán tốt, tiểu vương gia Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ bên cạnh
Nam Cung Nguyên Huy, ánh mắt âm tàn trừng mắt nhìn Thái tử một cái.
Nam nhân này thực con mẹ nó quá độc ác, lại hại Hoa Kinh Vũ như vậy, Cẩn
tiểu vương gia đang muốn mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên bên cạnh y lại
quăng một cái liếc mắt cho y, Nam Cung Cẩn liền câm miệng lại.
Nam Cung Lăng Thiên con ngươi thâm thúy như vực sâu vạn trượng, từng điểm
ánh sáng u ám họp lại trong mắt phượng dài hẹp của hắn, hắn ngược lại
muốn xem thử Hoa gia đại tiểu thư này có dám ứng chiến hay không, nói
không chừng nha đầu đen này sẽ khiến người ta bất ngờ.
Trong lòng của Nam Cung Lăng Thiên, nữ nhân giống như thảo căn ti tiện, vì thế
cũng không lấy mạng người làm trò đùa, hắn chỉ vì hứng thú của chính
mình, cho nên đã ngăn cản Nam Cung Cẩn ra tay.
Hoa Lạc Y trên đài cao tự nhiên cũng nghe thấy lời nói của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy,
cho nên càng đắc ý, hướng về phía Hoa Kinh Vũ kêu lên: “Hoa Kinh Vũ,
ngươi dám ứng chiến không? Nếu không muốn ứng chiến cũng được, quỳ xuống dập đầu ta ba cái, to vẻ mình nhận thua, việc này coi như đến đây kết
thúc.”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ cười lãnh bóng, một đôi ngươi trong
suốt liếc mắt về bốn phía, sân quyết đấu ừ lớn, ngoại trừ hai người Hoa
Thanh Phong và Nhan Băng sắc mặt trắng bệt thỉnh thoảng ngăn nàng xuất
chiến, những người khác đều là vẻ mặt xem trò hay, nhất là vài tên đại
nhân vật ngồi trên vị trí chính giữa sân quyết đấu, lại là vẻ mặt hy
vọng.
Mạng người ở trong mắt bọn họ quả nhiên mong manh như cọng
cỏ,Hoa Kinh Vũ ánh mắt lạnh lùng, trong lòng lại tràn ngập khinh thường
đối với những người này.
Nàng nhìn về phía Hoa Lạc Y, nhẹ giọng đáp: “Được, nếu đã đặt khế ước, mong ngươi đừng hối hận.”
Hoa Kinh Vũ khẽ mở miệng, nói cực kỳ chậm, một chữ cũng không lọt ra ngoài
tai của Hoa Lạc Y: “Hoa Kinh Vũ, đến cuối cùng ai hối hận cũng không
biết.”
Mời lời vừa rơi xuống, quay đầu nhìn về phía hai vị Hoa
gia trưởng lão ở đài cao chủ trì quyết đấu lần này: “Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, hai người thấy rồi đó, Hoa Kinh Vũ lại đáp ứng?”
Lời của Hoa Lạc Y còn chưa nói xong, Hoa Kinh Vũ bên cạnh đã động thủ rồi,
như một trận gió nhẹ lướt qua, sau đó nhấc một chân hung hăng đá về phía Hoa Lạc Y. Một cước này là sát chiêu, vừa ác vừa nhanh, đồng thời một
tay bôi độc lên tay của Hoa Lạc Y.
Hoa Lạc Y nghe thấy tiếng gió
cả kinh, thân mình muốn né, nhưng còn chưa tránh được, liền bị Hoa Kinh
Vũ đá trúng, thân mình loạng choạng lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu
lên, sắc mặt khỏi phải nói khó coi bao nhiêu, thét to: “Hoa Kinh Vũ,
ngươi ti bỉ vô sỉ, lại đánh lén.”
Hoa Kinh Vũ một chiêu đắc thủ,
thân hình xoay người lui về phía sau, để tránh bị nội lực của Hoa Lạc Y
quét tới, nàng lui về phía sau vài bước rồi dừng lại, âm trầm cười lạnh
mở miệng: “Ti bỉ vô sỉ, ta so được với ngươi sao? Ngươi hạ khế ước sinh
tử với tỷ tỷ mình, biết rõ công phu của mình tốt hơn ta, còn đặt ra cái
gì khế ước sinh tử, không phải muốn đánh chết ta sao? Rốt cuộc là ta ti
bỉ hay là ngươi ti bỉ?”
Trên đài quyết đấu, trên mặt Hoa Lạc Y
khó coi cực điểm, đồng thời nơi bị Hoa Kinh Vũ đá trúng, đau đớn lạ
thường. Tuy rằng không có bị thương nặng, nhưng cũng bị thương không
nhẹ.
Nàng đưa tay che lại nơi bị đá, ánh mắt ngoan lệ, gắt gao
nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, tay dưới vận lực, nội lực màu cam ùn ùn kéo
đến bao phủ sân quyết đấu, đồng thời nàng bắt đầu thi triển bí quyết võ
công Kim Long Liệt Thiên Trảo của Hoa gia, năm ngón tay thành lưỡi câu,
kim quang chói lọi, mang theo sát khí ác liệt, phi thân tới, trực tiếp
đến sau đầu của Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ sắc mặc đột nhiên thay đổi,
công pháp thật lợi hại, nếu nàng bị năm ngón tay bắt được, không chết
cũng tàn phế, thân người rất nhanh né đi.
Hoa Lạc Y đối diện, một trảo thất bại, không khỏi lại sử dụng Kim Long Liệt Thiên Trảo, trảo
liên tiếp đánh về phía Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ liên tục tránh ngũ trảo
sắc bén kia, chỉ lo tránh né.
Người khác nhìn qua, lại thành cảnh tượng Hoa Lạc Y liên tục tiến công, Hoa Kinh Vũ chật vật chạy trốn,
dưới sân quyết đấu, không ít người la hoảng lên.
Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng sắc mặc trắng bệch kêu lên: “Tiểu thư, mau nhảy xuống, mau nhảy xuống.”
Nếu Hoa Kinh Vũ bị Kim Long Liệt Thiên Trảo màu cam bắt được, tất nhiên sẽ
bị thương không nhẹ, mà công phu của nàng vốn không cản nổi võ công của
Hoa Lạc Y, đấu tiếp nữa chỉ có con đường chết.
Thái tử Nam Cung
Nguyên Huy thấy bộ dạng chật vật chạy trốn của Hoa Kinh Vũ, khóe môi
không khỏi thầm cười, vui mừng không thôi, lông mày của Hoa Lôi nhíu
lại, Nam Cung Cẩn tràn đầy tức giận, trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Lăng
Thiên một cái.
Nếu không phải Nam Cung Lăng Thiên ngăn cản, y
cũng ra mặt giúp Hoa Kinh Vũ rồi, đều do người này ngăn cản y, Hoa Kinh
Vũ sẽ không thật sự bị Hoa Lạc Y giết đi.
Phong mi dài hẹp của
Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu lại, môi mỏng tà mị khêu gợi cong lên, ánh
mắt sâu không lường được, vẻ mặt hứng thú.
Hắn cảm giác Hoa Kinh
Vũ này còn có hậu chiêu, không biết nữ nhân này làm thế nào giải quyết
thế cục trước mắt. Trên đào cao, Hoa Kinh Vũ vẫn né tránh như cũ, thân
hình vừa nhanh vừa vững vàng, di chuyển loạn quanh đài.
Nhìn qua
giống như chật vật chạy trốn, kì thật nàng đang làm tiêu hao huyền lực
của Hoa Lạc Y, nàng ta trúng độc nàng hạ, đợi đến khi độc ngấm, nàng
liền cả người vô lực, đến lúc đó chính là lúc nàng động thủ.
Nàng chỉ là muốn tạo thành một bộ dạng giả cho Hoa Lạc Y, khiến nàng ta khinh địch.
Quả nhiên Hoa Lạc Y khinh địch, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ chật vật chạy trốn,
nàng hưng phấn vung nội lực màu cam, một đường quét qua. Nhưng mà rất
nhanh nàng liền cảm thấy khí lực không tốt.
Vẻ mặt của Hoa Lạc Y, người khác chưa chú ý, Hoa Kinh Vũ dĩ nhiên không buông tha chi tiết
nhỏ của nàng, vừa nhìn thấy nàng ta vô lực, nàng như một con sói xoay
người bổ tới, động tác nhanh chóng điên cuồng. Vừa nhảy vừa đánh về phía Hoa Lạc Y, đồng thời nâng một cước ngang hướng Hoa Lạc Y, đem Hoa Lạc Y tiêu diệt trên đài quyết chiến, thân hình Hoa Kinh Vũ vừa động cái cưỡi lên người của Hoa Lạc Y, một chiêu đắc thủ, không để cho Hoa Lạc Y có
thời gian, nắm đấm tựa như mưa giáng xuống, đập đến trên người và trên
mặt của Hoa Lạc Y.
Đập đập đập.
Liên tục đập xuống bao
nhiêu cái, Hoa Lạc Y sau một hồi bị đập một phen mãnh liệt, trực tiếp
không thể động đậy, vẻ mặt đều đầy máu tươi, răng nanh cũng bị đập rớt
hai cái, trên mặt sưng phù như cái bánh bao thê thảm vô cùng.
Dù là như thế, Hoa Kinh Vũ cũng không có buông tha nàng, vẫn hung hăng nện xuống như cũ, một chút cũng không khách khí.