Nhan Băng nghe
xong lời của Hoa Kinh Vũ thì không ngừng gật đầu, tiểu thư nói đúng, chỉ cần người trở nên mạnh hơn thì không sợ người khác khi dễ nữa.
Nhị tiểu thư chẳng phải võ công rất lợi hại sao? Lại được tướng quân và lão tướng quân coi trọng, nếu võ công của tiểu thư đạt đến mức cao như thế, ai dám khi dễ nàng chứ, ngay cả Thái tử cũng sẽ không làm khó nàng nữa.
“Tiểu thư, tuy nói như thế, nhưng thân thủ của người hiện giờđi lên rừng rậm
Đen kia để săn bắt, nô tỳ vẫn không thể an tâm được.”
“Đừng lo lắng, trong lòng ta tự có tính toán.” Hoa Kinh Vũ nhắm mắt ngủ, cả đêm không nói gì.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hoa Kinh Vũ rời giường sớm, dùng điểm tâm xong liền
đem Nhan Băng rời khỏi Khinh Vũ Các, trên đường đi, không ít hạ nhân
hướng các nàng mà chỉ chõ.
Đêm quá Hoa Kinh Vũđánh bại Hoa Lạc Y, còn đem nàng đánh chỉ dư lại một hơi thở, một màn đó khiến không ít
người kinh ngạc, thậm chí có chút không thể tin được.
Tam tiểu
thư võ công không phải rất lợi hại sao, còn tập cả bí kíp võ công của
Hoa gia Kim Long Liệt Thiên Trảo, theo lý phải rất lợi hại, thế mà cuối
cùng nàng lại bị Đại tiểu thưđánh cho thảm như vậy, hơn nữa Đại tiểu thư trước kia và hiện tại tựa hồ không giống nhau.
Hoa Kinh Vũ mặc kệnhững người này, chỉ lo dẫn Nhan Băng ra khỏi phủ.
Trước cửa, xe ngựa của Hoa Thanh Phong đang đứng chờ, Hoa Thanh Phong vén rèm nhìn xung quanh, vừa thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, lập tức nhảy xuống xe ngựa đi đến: “Vũ Nhi, đêm qua ngủ có ngon không?”
“Rất tốt.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Hoa Thanh Phong thấy vết thương trên người Hoa Kinh Vũ vẫn còn chưa khỏi, không khỏi có chút lo lắng: “Vết thương trên người
muội vẫn còn chưa khỏi, hay là muội nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa,
trận săn bắt lần sau rồi đi cũng được mà.”
Trận săn bắt trên rừng rậm Đen lần này sẽ diễn ra vào hai ngày sau. Hoa Kinh Vũ lắc đầu cự
tuyệt: “Không cần, ta không muốn trì hoãn nữa, chỉ có làm cho chính mình trở nên cường đại, mới không bị người khi dễ.”
Tuy nàng đánh bại Hoa Lạc Y, cũng hung hăng đánh trọng thương Hoa Lạc Y, nhưng phía sau
Hoa Lạc Y, vẫn còn một Hoa Như Yên chống đỡ.
Hoa Như Yên võ công
quả thực rất lợi hại, nghe nói nàng vẫn luôn khổ cực tu luyện ở trong
Vân Hà cung, có lẽ lần này nàng ta trở về, lợi hại hơn, cho nên nàng
không thể lại trì trệ không tiến. Nếu nàng ta trở lại đối phó với mình,
giống như dễ dàng bóp chết một con kiến vậy.
Tuy răng bản thân có thể dùng độc, nhưng độc của nàng so với người có nội công thâm hậu
không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì người có nội lực thâm hậu luôn tự
phát hiện chính mình bị trúng độc, đầu tiên sẽ dựa vào nội lực bức độc,
cho nên độc của nàng không phải bách thử bách linh*, nàng hiện tại có
thể làm đó là chính mình trở nên cường đại, chỉ cần cường đại lên, sẽ
không có người có thể khi dễ chính mình.
*Bách thử bách linh: Thử lần nào cũng linh nghiệm.
Hoa Thanh Phong không có ngăn cản nàng, nàng cũng biết, sắp tới Hoa Kinh Vũ phải đối mặt với rất nhiều. Tuy chính mình có lòng giúp đỡ nàng, nhưng
không đảm bảo có thể bảo vệ nàng được.
Nàng căn bản không phải là đối thủ của Hoa Như Yên, không có nội lực để dựa vào, tuy rằng kiếm
pháp rất lợi hại, nhưng kiếm khách chỉ có thể nhân lúc địch không để ý
tập kích, chính diện giao phong, căn bản không phải là đối thủ của cao
thủ nội lực cao.
“Được, vậy muội lên đi, chúng ta cùng nhau tiến vào dãy núi rừng rậm Đen.”
Rừng rậm Đen địa thếđất đai vô cùng rộng lớn, bên trong có không ít dã thú,
nhưng các nàng đều tổ đội để tiến vào sơn mạch, cho nên chỉ cần đàn dã
thú không quá lợi hại, căn bản không phải sợ, hơn nữa mỗi lần đi săn
bắt, đều chỉ chọn một vùng nhất định để săn bắt, bình thường không có
khả năng nhiều nguy hiểm, hơn nừa trong dãy núi rừng rậm Đen có không ít người lánh đời, những người đó có lúc cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nói chung tính nguy hiểm không quá lớn, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng lên xe
ngựa, xe ngựa chạy nhanh, một đường đến thẳng thư viện Ngọc Hoàng.
Thư viện Ngọc Hoàng nằm ở Kinh Giao của Yến Vân quốc.
Vị trí thư viện chiếm rất lớn, trong đó ngoài phòng học, còn có vài đài tỷ võ, vài đài biểu diễn cầm kì thi họa, sau núi còn có hai dãy núi đầy
khí nồng đậm, dựa vào trận pháp để hấp thu khí lực của thiên địa huyền
hoàng, giúp học sinh nâng cao nội lực.
Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh
Phong một đường vào thư viện, đến chỗ rẽ thì chia tay nhau, Hoa Kinh Vũ
cùng Hoa Thanh Phong không cùng chung lớp, một người ban võ, một người
ban kiếm, hơn nữa Hoa Thanh Phong còn muốn giúp Hoa Kinh Vũđi lôi kéo
đội viên,để tiến vào dãy núi rừng rậm Đen săn bắt lần này, một mình đơn
độc không cho phép vào, phải có năm sáu thành viên, mới có thể được phê
chuẩn tham gia săn bắt, đây là vì trợ giúp lẫn nhau, lúc gặp dã thú
không đến nỗi bị cắn nuốt.
Hoa Kinh Vũ sau khi chia tay với Hoa Thanh Phong, cũng không có lập tức đến lớp, mà đi tìm Mộ Dung lão sư của ban võ.
Chỉ bất quá nàng chưa kịp tìm được Mộ Dung lão sư, liền bị một đám người chặn đường.
Ba bốn nữ tử thân trường sam hoa lệ chắn đường đi của nàng, cầm đầu là một nữ tử mặc hồng y, mặt mày bày ra vẻ sắc bén, ánh mắt tràn ngập ngoan
lệ.
Nữ tử này tên Vân Ương Ương, chính là biểu muội của Hoa Như
Yên, phụ thân của Vân Ương Ương là Phủ doãn của kinh thành Yến Vân quốc.
Vân Ương Ương cũng là đệ tử của ban võ, nội lực đã luyện đến cấp bốn, nữ nhân này bình thường cũng hay khi dễ Hoa Kinh Vũ.
Hai ba người đi đằng sau Vân Ương Ương cũng thuộc ban võ, đều là bạn học
cùng lớp với Hoa Kinh Vũ, bất quá những người này bình thường sẽ không
thèm ngó tới Hoa Kinh Vũ, hơn nữa thường xuyên liên thủ khi dễ nàng. Vài người công lực nội gia đều đạt đến cấp bốn, Hoa Kinh Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của các nàng.
Nhan Băng đứng đằng sau Hoa Kinh
Vũ liền tiến lên chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, cảnh giác nhìn những
nữ tử chắn đường, các nàng ta nhất định là đến kiếm chuyện.
“Hoa
Kinh Vũ, nghe nói ngươi rất trâu a, hôm qua lại đánh Hoa Lạc Y chỉ còn
dư lại một hơi thở, ta rất muốn xem thử ngươi có bao nhiêu lợi hại, liệu ngay cả ta cũng đánh bại, ta thật sự rất hiếu kì?”
Vân Ương Ương vừa mở miệng, trực tiếp khiêu khích, vốn không hề vòng vo.
Nhan Băng sắc mặt tối sầm, nhìn Vân Ương Ương mở miệng: “Vân tiểu thư, tiểu
thư nhà ta hiện tại có việc, không tiện bồi các ngươi.”
“Có việc? Có việc cũng không gấp như vậy, ta rất hiếu kỳ, nào, tới đây, tới đây
cho ta xem một chút rốt cuộc ngươi có bao nhiêu lợi hại.”
Trước
kia đều là những người này khi dễ Hoa Kinh Vũ, hiện tại lại nghe thấy
Hoa Kinh Vũ đánh bị thương Hoa Lạc Y, những người có chút không tin cho
lắm, cho nên muốn coi xem Hoa Kinh Vũ này rốt cuộc có gì lợi hại, Vân
Ương Ương vung tay lên, ba người bên cạnh liền bao vây Hoa Kinh Vũ cùng
Nhan Băng.
Nàng ta bày ra tư thế, hướng Hoa Kinh Vũ ngoắc ngoắc:
“Đến đây đi, dùng võ công của ngươi đến đánh bại ta, khiến ta bội phục
bội phục ngươi.”
Hoa Kinh Vũ đứng thẳng, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Ương Ương đối diện.
Nữ nhân này rõ ràng đến điều tra, bạn bè sau lưng nàng ta võ công đều rất
lợi hại, chính mình tự biết không thể nào là đối thủ của các nàng.
Hôm nay xem ra không có may mắn như hai lần trước, nàng nên làm gì bây giờ, chấp nhận hay không chấp nhận. Chấp nhận khẳng định là đánh không lại,
trừ phi dùng độc, dùng độc cũng chưa chắc thu thập được vài người các
nàng.
Không chấp nhận lại không được, Vân Ương Ương này rõ ràng là ra mặt hay Hoa Lạc Y.
Nhan Băng sắc mặt càng khó coi, nhìn Vân Ương Ương phía đối diện mở miệng
lần nữa: “Vân tiểu thư, võ công của ngươi lợi hại hơn so với tiểu thư
nhà ta, ngươi như vậy không phải rất quá đáng sao.”
“Nàng ta
không phải rất có tài năng sao, hôm nay ta để nàng ta thể hiện tài năng
đó, nàng ta có thể đem Hoa Lạc Y đánh trọng thương, còn lo một mình ta
sao? Cho nên hôm nay cũng đừng có nói cái gì quá đáng hay không, không
lãnh giáo một phen ta sẽ không để cho các ngươi đi qua.”
Rõ ràng là muốn thu thập Hoa Kinh Vũ.
Hoa Kinh Vũ đưa tay kéo Nhan Băng sang một bên, tiến lên phía trước, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hờ hững ung dung.
Khuôn mặt đen thui cũng là bình tĩnh, nàng nhìn Vân Ương Ương đối diện, khóe môi cong lên ý cười đẫm máu.
Nữ nhân này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo liền dễ khinh địch, hôm nay nàng cũng không phải tuyệt không có phần thắng, giọng nói vui vẻ của Hoa Kinh Vũ
vang lên: “Vân Ương Ương, ngươi đã một lòng đến tìm phiền toái, ta có
tránh né cũng vô dụng, vậy hãy để ta nhìn một chút ngươi có cái gì lợi
hại.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Nhan Băng lần nữa khẽ biến, vội vã kêu: “Tiểu thư.”
Vân Ương Ương đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó liền cùng ba người đồng học của nàng, cười nghiên ngả như điên, cười đến ngã trái cả phải gập cả
người lại.