Đoàn người hoàn toàn
bất chấp chuyện dã thú bao vây bốn phía, chỉ lo cho Hoa Kinh Vũ, thời
gian ba mươi ngày trong nháy mắt liền trôi qua.
Tiên Thiên linh
mạch chi thể của Hoa Kinh Vũ quả nhiên phát huy ưu thế vượt xa người
thường, lại ở trong vòng một tháng. Hoàn thành tăng lên hai cấp, hiện
giờ nội lực của nàng luyện đến tầng thứ bốn, bí quyết công pháp của Ẩm
Huyết Tam Thức cũng luyện thành thạo đến mười phần, mặc dù nguyên nhân
do nội lực của nàng thấp, Âm Huyết Tam Thức cũng không phát huy ra uy
lực chân chính, nhưng bây giờ so với trước kia nàng mạnh hơn nhiều.
Thời gian một tháng, Hoa Kinh Vũ ở chỗ này cùng sư phụ còn có sư huynh sư tỷ sống chung với nhau hết sức khoái trá, đám người Ngọc Khuynh Thành cũng bởi vì có thành viên mới là Hoa Kinh Vũ này gia nhập, mỗi ngày đều vui
vẻ không ngừng, nói thật ra lúc thấy nàng phải đi, mấy người này khỏi
phải nói có bao nhiêu luyến tiếc, lưu luyến không rời, nhưng mà cuối
cùng nàng không thuộc về nơi này, lúc nên rời đi vẫn phải rời đi.
“Sư phụ, qua một đoạn thời gian ta sẽ trở lại thăm các người, hơn nữa ta sẽ giúp sư tỷ phối chế giải dược áp chế Tiên Thiên độc thể.”
“Được, nhớ kỹ đem những thứ vi sư đã dạy cho con cố gắng luyện tập, đến lúc đó ta sẽ kiểm tra con.”
Ngọc Khuynh Thành nghiêm nghị nói, Hoa Kinh Vũ gật đầu, đối với tình huống
của sư phụ, trong một tháng này nàng đã biết không ít. Mặc dù sư phụ là
mỹ nhân, nhưng nàng lại mất đi trí nhớ, lúc tỉnh lại đã ở trong rừng rậm Đen, bởi vì mất đi trí nhớ, nàng không biết phải đi nơi nào, cho nên
liền yên ổn ở trong rừng rậm Đen, về phần sư huynh Thư An và sư tỷ Dương Tử Nhi, đều là cô nhi do sư phụ nhặt về, ở biên giới rừng núi nàng nhặt được hai người này nên đem về nuôi lớn, vì vậy sư huynh và sư tỷ đối
với phân tình của sư phụ, là phụ mẫu diệc sư diệc thân*.
*vừa là sư phụ vừa là cha mẹ ruột thịt.
“Sư muội, muội nhớ kỹ phải trở lại sớm một chút thăm chúng ta.” Thư An vẫy
tay, Dương Tử Nhi cũng vẫy tay, nhưng sắc mặt của nàng có chút hổ thẹn.
Bởi vì đêm qua độc thể của nàng lại phát tác, nàng đau đến mức chết đi sống lại, một đêm trôi qua, sắc mặt hết sức khó coi, cần phải qua mấy ngày
mới có thể khôi phục lại, sau đó lại phát tác, lặp đi lặp lại như thế,
chỉ đến lúc cuối cùng nàng không có sức chống đỡ, độc phát đến chết.
Hoa Kinh Vũ thấy sắc mặt của sư tỷ thì rất đau lòng, đưa tay kéo tay của
Dương Tử Nhi nói: “Sư tỷ, lần này ta ra ngoài, nhất định phối chế ra
giải dược, mặc dù không thể giải hết độc Tiên Thiên của tỷ, ta cũng phải phối chế ra dược áp chế độc thể của tỷ.”
“Được, sư tỷ chờ muội.” Khóe môi Dương Tử Nhi nở nụ cười, đây là chuyện khiến nàng cao hứng nhất.
Hoa Kinh Vũ lưu luyến cáo biệt Ngọc Khuynh Thành, Thư An và Dương Tử Nhi,
cùng Tiểu Bạch đi phía sau một đường rời khỏi đại trận Bát Quái, bảy
chuyển tám cong đi một đoạn lộ trình.
Thẳng cho đến khi trước mặt hiện ra núi rừng xanh biếc, nàng biết nàng đã ra khỏi đại trận, quay
đầu lại nhìn phía sau, vẫn như cũ là một mảnh núi rừng xanh biếc, một
chút cũng nhìn không ra bộ dạng có người sinh sống. Hoa Kinh Vũ nở nụ
cười, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, có thời gian ta liền đến thăm các người.
Nàng vươn tay ôm lấy Tiểu Bạch một đường rời đi, thuận theo núi rừng đi ra
ngoài, bộ dạng lúc này của nàng vẫn tối đen như lúc trước đi vào rừng
núi, nàng ăn một loại dược hoàn biến da thành màu đen, đương nhiên cùng
với loại hắc độc hủy nhan lúc trước không giống nhau.
Hoa Kinh Vũ vừa đi vừa nghĩ phải nhanh một chút giúp sư tỷ phối chế giải dược Tiên
Thiên độc thể, mặt khác giúp sư huynh phối chế một lọ tuyết phu cao (cao làm trắng da), loại tuyết phu cao này trước kia nàng từng phối chế qua, có thể trị thai trí trên mặt sư huynh. Hoa Kinh Vũ đang suy nghĩ nhập
thần, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng bước chân hướng
ngoài núi đi đến.
Trong đoàn người đi tới kia có người nói
chuyện, giọng nói cực kỳ chua ngoa: “Tiện nữ nhân Hoa Kinh Vũ kia nhất
định đã bị dã thú ăn thịt, nghĩ lại liền cảm thấy thống khoái, cuối cùng nữ nhân này cũng đã chết, chẳng những lúc trước đánh ta, còn làm hại ta bị Bắc U Vương đánh.”
Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp, người
nói chuyện không ngờ là Vân Ương Ương, Hoa Kinh Vũ nghe nàng nói như
thế, sắc mặt lạnh lùng, trên ánh mắt hiện ra quang mang ngoan lệ (tàn
nhẫn độc ác), thật nhanh ẩn vào phía sau đại thụ ở một bên, lẳng lặng
nhìn vào đoàn người từ đằng xa đi tới kia, cầm đầu chính là Vân Ương
Ương, bên cạnh còn đi theo vài người, chính là mấy người giết nàng lúc
trước, tốt, không nghĩ lại đụng phải các nàng ở nơi này.
Con
ngươi trong mắt Hoa Kinh Vũ bao phủ sát khí thị huyết, tầm mắt theo dõi
Tô Noãn đi sau cừng, lúc trước Tô Noãn trúng độc của nàng, bất quá tựa
hồ độc đã được giải, cho nên khôi phục lại như cũ, nữ nhân chết tiệt này từ trước đến nay luôn cùng Vân Ương Ương đối phó nàng, hôm nay nàng
liền lấy ả ta đến thử đao, ai bảo ả đi ở phía sau cùng.
Hoa Kinh
Vũ đã quyết định chủ ý, không tiếng động lặng lẽ lấy ra Ẩm Huyết Loan
đao, ý bảo Tiểu Bạch cẩn thận một chút, một người một thú nhẹ chân nhẹ
tay đi sau những người này.
Bởi vì những người này chủ yếu nghe
Vân Ương Ương nói chuyện, cho nên một chút cũng không nghĩ tới phía sau
có người đi theo bọn họ, chỉ lo lắng lên đường, Hoa Kinh Vũ xoay người
khẽ động, nhảy ra ngoài, cầm Ẩm Huyết Loan Đao hô lên một tiếng ra tay,
nhắm ngay phía sau ngực Tô Noãn đâm tới, lúc hàn quang sắc bén gần tới
người, Tô Noãn mới kịp phản ứng, khẩn cấp nghiêng người một cái, Ẩm
Huyết Loan đao hung hăng chém vào cánh tay Tô Noãn, một chiêu đắc thủ,
vụt một tiếng lui về phía sau, động tác nhanh đến trình độ cao nhất.
Điện quang hỏa thạch, trong chớp mắt liền tới, thậm chí Tô Noãn còn chưa cảm giác được đau đớn, liền nhìn thấy một cánh tay của mình rơi xuống đất,
đồng thời đau nhức như kim châm muối xát ùa tới: “A, a…”
Đám
người Vân Ương Ương bị nàng dọa cho hoảng sợ, nhìn qua cánh tay dưới
đất, lại nhìn đến Tô Noãn co quắp trên mặt đất, một cánh tay bị người
gọn gàng chém đứt.
“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Vân Ương Ương
khó coi, thật nhanh chạy tới, sau đó ngẩn đầu nhìn chằm chằm rừng rậm,
quát to: “Ai, là ai đã hắc thủ*, mau ra đây.”
*ra tay độc ác.
Hoa Kinh Vũ như thế nào sẽ để ý nàng, trốn ở phía sau cây đại thụ, sắc mặt
có chút âm ngoa, lúc trước nàng chính là muốn giết chết Tô Noãn, không
nghĩ tới nữ nhân chết tiệt này ngược lại rất tỉnh táo, chỉ chém nàng rớt một cánh tay, coi như nàng mệnh lớn, lần sau sẽ lại thu thập nàng
Bốn phía một mãnh tĩnh mịch, Tô Noãn thống khổ kêu đau: “Đừng để ý người đó nữa. Mau đưa ta đi ra ngoài, bằng không cánh tay của ta sẽ tàn phế.”
Vân Ương Ương không có biện pháp, nhặt lên cánh tay gãy của Tô Noãn, để một người cõng nàng, đoàn người cấp tốc rời đi, vốn là Hoa Kinh Vũ muốn
tiếp tục đánh lén bọn họ thêm lần nữa, bất quá thấy bọn họ rất cẩn thận, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, nàng muốn động thủ lần nữa
cũng không được.
Đợi đến khi đoàn người phía trước đi hết, Hoa
Kinh Vũ từ phía sau cây đại thụ đi ra, kỳ thật lúc đầu nàng muốn đối phó nhất chính là Vân Ương Ương, thật muốn đem Vân Ương Ương giết đi, bất
quá đáng tiếc nữ nhân này đi ở phía trước không có biện pháp ra tay,
quên đi, lần sau có cơ hội sẽ thu thập nữ nhân này.
Hoa Kinh Vũ
nghĩ tới xoay người ôm lấy Tiểu Bạch chuẩn bị rời đi, bất ngờ nghe thấy
thanh âm sâu kín ở phía sau truyền đến: “Cũng nên đi rồi?”
“Ách?” Hoa Kinh Vũ chấn động, sắc mặt khó coi quay đầu, rất nhanh nhìn lại,
liền nhìn thấy một người dựa vào cây đại thụ ở phía sau cách nàng không
xa.
Một người nhìn như lười biếng, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm,
trên hoa bào màu đen có thêu đóa hoa man châu sa lớn, yêu trị mê tình,
hấp dẫn lộ ra thị huyết, lại khiến lòng người run rẩy, khủng hoảng bất
an, Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới chính mình vậy mà lần thứ hai gặp phải vị Bắc U Vương điện hạ này, còn chết không tử tế để cho hắn thấy một màn
hành hung của mình, tại sao nàng xui xẻo như vậy a.
Mắt phượng
hẹp dài của Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên khiêu mào, khóe môi là ý
cười u ám khó hiểu, con ngươi có chút nheo lại, là hàn quang sâu không
lường được, hắn không đợi Hoa Kinh Vũ mở miệng, liền chậm rải từng bước
tiến lên.
Hoa Kinh Vũ thấy hắn đi tới, chậm rãi lui về phía sau,
trong ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên ẩn chứa âm u mập mờ, hiếm thấy khóe
môi gợi lên ý cười lười nhác, ý cười này tràn đầy hứng thú.
Hắn nhìn Hoa Kinh Vũ tựa như nhìn thấy một con mồi, rất hứng thú: “Nha đầu đen, ngươi cũng sợ hãi sao.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe đến nha đầu đen trong miệng hắn thì sắc mặt trầm
xuống, nàng đen là chuyện của nàng, mẹ nó chứ hắn quản cái gì, con ngươi lạnh lùng mở miệng.
“Bắc U Vương thật sự là rất hăng hái a, thế
nhưng vẫn còn ở trong rừng, xem ra dã thú trong rừng rậm Đen này đều có
chút yếu rồi.”
Nếu như mạnh mẽ, sao không bắt hắn ăn đi chứ. Tuy
rằng nam nhân trước mặt này là ân nhân của nàng, nhưng cái loại cư cao
lâm hạ của hắn (trên cao nhìn xuống), bộ dáng vênh váo hung hăng thật sự khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa mỗi lần gặp đều gọi nàng là nha đầu
đen, thật sự là rất khó nghe.