Trên trường quyết đấu, Hoa Kinh Vũ liên tiếp dùng đao chém xuống, vẫn như cũ không có ý định dừng lại, ánh mắt nàng dường như đỏ cả lên, đột nhiên
một bóng dáng màu lam cắt qua giữa không trung, giống như một sao băng
chợt hiện tới, rất nhanh một chưởng chụp tới phía sau lưng của Hoa Kinh
Vũ, đồng thời không ngừng truyền nội lực vào trong người Hoa Kinh Vũ,
Hoa Kinh Vũ chỉ cảm thấy thần trí trong đầu xông lên, cuối cùng tỉnh táo lại, thân mình mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, trực tiếp ngã
về phía sau, người mới tới vươn tay tiếp được nàng, ngươi vươn tay tiếp
lấy nàng, chính là hoàng tử Hách Liên Hiên của Tây Lăng quốc, lúc trước
Hách Liên Hiên nhìn ra Hoa Kinh Vũ có chút khác thường, giống như bị đao hồn khống chế tâm trí, nếu như tiếp tục để nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ bị đao phản lại, cho nên hắn mới có thể nhanh chóng ra tay.
Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng nhảy lên trên đài cao, có vài người vây quanh nàng, khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
Hoa Kinh Vũ suy yếu nhìn bọn họ, lắc đầu cười nói: “Ta không sao,” nàng nói xong đầu nghiêng một cái trực tiếp hôn mê.
Về phần Vân Ương Ương bị Hoa Kinh Vũ liên tiếp chém mấy đao, lúc này đã
hôn mê bất tỉnh, chảy không ít máu, lập tức hít vào nhiều mà thở ra
không bao nhiêu, thư viện sớm đã phái người mang nàng xuống cứu chữa,
không biết có trở ngại hay không, bên Hoa Kinh Vũ, Hách Liên Hiên khẽ
vươn tay ôm Hoa Kinh Vũ đi xuống đài cao: “Đi, đi đến chỗ của ta.”
Hách Liên Hiên ở tại Ngọc Hoàng thư viện, một mình ở một viện, Hoa Thanh
Phong cùng Nhan Băng còn có đám người Khương Duy đi theo phía sau Hách
Liên Hiên một đường đến chỗ ở của hắn, về phần Tư Đồ Tiểu Chiêu con
ngươi khôi phục hỗn độn nhìn vào Hách Liên Hiên, lúc trước nàng có thể
rõ ràng nhìn ra Hách Liên Hiên quan tâm Hoa Kinh Vũ, hoàng tử Hách Liên
luôn luôn lạnh tâm lạnh tình rốt cục quan tâm đến một nữ nhân, đáng tiếc người kia lại không phải là nàng, Tư Đồ Tiểu Chiêu cắn cắn môi, im lặng đi theo phía sau đám người Hách Liên Hiên.
Mọi người xung quanh
trường quyết đấu từ từ tản ra, những người này vừa giải tán vừa nghị
luận, phần lớn là nói về sự tàn nhẫn của Hoa Kinh Vũ, giờ phút này,
trong lòng mọi người đều biết nữ tử yếu đuối vô năng trước kia đã thay
đổi tính cách rồi, nàng chẳng những tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa còn liều
mạng dây dưa, sau này bọn họ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Mộ Dung Lan nhìn Hách Liên Hiên ôm Hoa Kinh Vũ rời đi, khóe môi mấp máy,
người này luôn luôn lạnh lùng, không nghĩ tới cũng có lúc mềm lòng, có
hắn (HLH) quan tâm đến chuyện này, hắn (MDL) cũng không phải lo lắng.
Trong phòng của Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ được hắn bố trí ổn thoả nằm trên
giường, chỉ trong chốc lát, Hoa Kinh Vũ tỉnh lại, quét mắt nhìn mọi
người ở trong phòng một vòng, suy yếu cười một tiếng nói lời cảm tạ với
mọi người: “Cám ơn mọi người đã quan tâm đến ta, ta không sao.”
“Không có việc gì thì chúng ta an tâm, ngươi thật đúng là liều mạng a, ngày
hôm nay ngươi dọa không ít người đấy, tin tưởng những người kia sau này
sẽ không tiếp tục tìm người gây phiền toái.”
Khương Duy cười ha
ha nói, nhớ tới lúc trước không ít người thay đổi sắc mặt, ngược lại tâm tình vô cùng tốt, bất quá hắn cũng tán thành lời của người khác, nha
đầu này thật sự rất liều mạng rồi, nếu như ai trêu chọc phải nàng, tuyệt đối không phải chuyện tốt a.
“Được rồi, các ngươi đều trở về đi, để nàng tiếp tục nằm ở chỗ này nghỉ một lát.” Hách Liên Hiên mở miệng,
đám người Khương Duy gật đầu cùng Hoa Kinh Vũ nói một tiếng sau đó rời
đi, ánh mắt của Tư Đồ Tiểu Chiêu nhìn lướt qua Hách Liên Hiên, thở dài
một tiếng rồi rời đi. Xem ra nàng đã hết hy vọng rồi, Hách Liên Hiên căn bản không thích nàng, nàng cần gì phải tiếp tục rối rắm.
Thôi
thôi, nàng chỉ là tự mình đa tình mà thôi, Tư Đồ Tiểu Chiêu cũng không
vì thái độ của Hách Liên Hiên mà giận chó đánh mèo Hoa Kinh Vũ, việc này căn bản không liên quan đến Hoa Kinh Vũ.
Hoa Thanh Phong cẩn
thận dặn dò Hoa Kinh Vũ một tiếng, để nàng nằm nghĩ thật tốt, lại phân
phó Nhan Băng hầu hạ Hoa Kinh Vũ cho tốt, nàng quay đầu lại kêu các nàng cùng nhau trở về.
Trong phòng, chỉ còn lại Hách Liên Hiên và Hoa Kinh Vũ, còn có Nhan Băng cùng Tiểu Bạch, lúc trước Tiểu Bạch nhìn thấy Hoa Kinh Vũ bị thương, toàn thân ngu muội, cho tới bây giờ mới khôi
phục lại như cũ, vừa khôi phục, nó liền ô ô kêu lên, cực kì phẫn nộ, nữ
nhân chết tiệt kia dám khi dễ Tiểu Vũ Nhi nhà nó, thật sự là rất đáng
giận, nó thật muốn cắn chết nữ nhân kia a, nhưng không có mệnh lệnh của
Tiểu Vũ Nhi, nó không thể tùy tiện ra tay, đây là chuyện lúc trước nó
cùng Tiểu Vũ Nhi đã thương lượng tốt.
Trong phòng, Nhan Băng thấy Tiểu Bạch phát hỏa, lo sợ nó ảnh hưởng đến Hoa Kinh Vũ nghỉ ngơi, nhanh chóng ôm nó đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc
lát, Hách Liên Hiên im lặng ngồi ở trên giường.
Thời gian chầm
chậm đi qua, Hoa Kinh Vũ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, động đậy muốn
đứng lên, nàng vừa động, Hách Liên Hiên liền kinh động, nâng con ngươi
nhìn nàng, quan tâm nói: “Ngươi tiếp tục nằm nghĩ đi, cây đao kia của
ngươi hình như có chút kỳ dị, về sau ngươi nên ít dùng nó một chút,
thiếu chút nữa bị nó cắn lại rồi.”
Ngược lại Hách Liên Hiên không hỏi nhiều về nguồn gốc của cây đao kia, ai mà không có bí mật chứ, Hoa
Kinh Vũ nghe Hách Liên Hiên nói xong, không nói gì thêm, theo lời nằm
xuống giường, nghĩ đến lúc trước nếu không phải Hách Liên Hiên ra tay,
chỉ sợ nàng sẽ bị Ẩm Huyết đao cắn lại, thật sự là rất nguy hiểm a, lúc
này nàng mới cảm giác được ‘nghĩ lại mà sợ’, sau này thức thứ ba vẫn nên ít sử dụng đi, để tránh khỏi thật sự bị nó cắn lại, bất quá lúc trước
nàng bị bức đến nóng nảy, cho nên mới sử dụng thức sau cùng, nàng vốn là muốn sử dụng đạn Hỏa Vân sư huynh tặng cho nàng, nhưng đạn Hỏa Vân này
uy lực cực lớn, nơi này nhiều người như vậy, nếu làm người khác bị
thương sẽ không tốt, về sau lại muốn dùng độc đan của sư tỷ tặng, nhưng
hướng gió có chút không đúng, nếu thúc dục độc đan, chẳng những chính
mình bị cắn lại, người trong thư viện chỉ sợ cũng tử thương vô số, nàng
không muốn vì một mình Vân Ương Ương mà làm người khác bị thương.
Mặc dù Hoa Kinh Vũ tàn nhẫn, nhưng vì có kinh nghiệm của kiếp trước, cho
nên nàng hết sức luyến tiếc tính mạng, trừ bỏ bản thân, còn có những
người khác, không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ giữ lại
tính mạng của người khác: “Chuyện ngày hôm nay cám ơn ngươi, ngày sau
nếu có cần, tất nhiên ta sẽ báo ân ngày hôm nay.”
“Chỉ là chuyện
nhỏ, ngươi đừng nhớ kĩ.” Hách Liên Hiên ra tay cũng không phải là vì để
Hoa Kinh Vũ báo ơn, chỉ là hắn không muốn nàng bị đao cắn lại, lúc ấy
ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền ra tay.
“Bất kể như thế nào,
cảm tạ vẫn nên cảm tạ.” Hoa Kinh Vũ suy yếu nói, mặc dù nàng không có
tổn thương nặng nề, nhưng suy cho cùng vẫn là bị một ít vết thương nhẹ,
khí lưu trong cơ thể có chút nghịch chuyển, nhất thời ngủ không được,
liền dựa vào trên giường, lẳng lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ êm dịu, bên trong một mảnh yên lặng.
Hoa Kinh Vũ
nhắm mắt trong chốc lát, trong lúc lơ đãng mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mặt trời bao phủ trên người của vị hoàng tử Tây Lăng quốc, ánh sáng
nhợt nhạt, dung mạo ôn nhu như vẽ, quần áo gấm màu lam nổi bật lên da
thịt như noãn ngọc của hắn, tóc đen như tơ, được buộc bởi một cây trâm
bạch ngọc, có hơn một nữa tóc thuận theo gương mặt trơn nhắn của hắn rơi xuống, khiến cho khuôn mặt của hắn thêm hoa lệ tôn quý, đó là một nam
nhân ôn nhu lạnh nhạt cao quý, giống như một cây đồ phi mà nở ra hoa lê, tinh khiết cao quý, lại mang theo lãnh mạc thản nhiên, khiến người ta
không tự chủ được mà bị hấp dẫn, muốn tiến lại gần.
Hách Liên Hiên vì cái nhìn đánh giá của Hoa Kinh Vũ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoa Kinh Vũ cười lắc đầu, thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút kỳ lạ mà thôi?”
“Kỳ lạ cái gì.” Hiếm thấy Hách Liên Hiên để sách trong tay xuống, tao nhã
nhìn Hoa Kinh Vũ, tựa hồ có ý bồi Hoa Kinh Vũ nói chuyện phiếm, đúng lúc Hoa Kinh Vũ cũng có hứng thú muốn nói chuyện phiếm, liền nhìn về phía
Hách Liên Hiên, cười mở miệng: “Nghe nói công lực của ngươi từng đạt đến cấp tám, tại sao về sau lại thụt lùi? Còn trực tiếp rớt xuống cấp năm.”
Lời của Hoa Kinh Vũ vừa nói ra, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của Hách Liên
Hiên hơi có chút u ám, trong lúc nhất thời trầm mặt không nói, lập tức
Hoa Kinh Vũ có chút hối hận, có phải mình rất lỗ mãng hay không, chuyện
này là cội nguồn đau đớn của Hách Liên Hiên, chính mình tự vạch áo cho
người xem lưng, vậy mà lại nói đến chuyện đau lòng của người ta, thực ra nàng muốn giúp đỡ hắn, đối với một nam nhân tuấn mỹ tao nhã như vậy,
nếu như võ công bị phế đi, thật sự là chuyện đáng tiếc.
“Thực xin lỗi, xem ra ta nhiều chuyện rồi.”
Hoa Kinh Vũ mở miệng, Hách Liên Hiên ngẩn ra một lúc rồi phục hồi lại tinh
thần, vừa ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm của hắn khó nén được một tia đau lòng, trên khuôn mặt lại càng hiện thêm sầu khổ nhợt nhàng, bộ dạng này của hắn ở trong ánh mặt trời, dĩ nhiên khiến người khác nhịn không được mà đau lòng, bất quá rất nhanh hắn lại khôi phục như cũ, nhìn về phía
Hoa Kinh Vũ, trầm ổn mở miệng: “Không có việc gì, đều là quá khứ, hiện
tại tâm tình của ta đã bình thản rồi, lúc ấy mới thật sự là từ thiên
đường rơi xuống địa ngục.”
Nghĩ đến thống khổ lúc trước của mình, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy như mới, thật sự trong nháy mắt là thiên
đường, trong nháy mắt là địa ngục a. Từ một hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng được ân sủng, lại rơi xuống trong bụi rậm, mọi người đều dùng
ánh mắt thương hại mà nhìn hắn, lúc đầu vẫn còn thương hại, càng về sau
lại có chút không chừng mực mà nhìn thẳng.
Hiên Liên Thịnh ha ha
nở nụ cười, bên trong nụ cười có ẩn chứa nỗi khổ của hắn. Hoa Kinh Vũ
nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhịn không được mở miệng an ủi: “Chẳng lẽ ngươi không có điều tra qua, vì sao nội lực của ngươi đang tốt lại đầy
lùi ngàn dặm sao? Dựa theo đạo lý bình thường thì không nên phát sinh
chuyện như vậy, nội lực đang tốt đột nhiên bị thụt lùi, sẽ không phải
là?” Ánh mắt Hoa Kinh Vũ tối sầm một chút, lông mày có chút chau lại,
nhưng cũng không nói tiếp, Hách Liên Hiên biết nàng muốn nói chính là
cái gì, tiếp lời của nàng nói: “Ngươi là nói có người động tay động chân với ta, âm thầm hạ độc ta, khiến cho nội lực của ta thụt lùi sao?”
Hắn lắc đầu tự giễu: “Phụ hoàng vì điều tra rõ tình huống này, chẳng những
phái ngự y trong cung giúp ta kiểm tra, còn mời một vị thần y khá nổi
danh trong thiên hạ kiểm tra giúp ta, nhưng cuối cùng cũng không tra ra
được có dấu hiệu trúng độc.”
Nếu như có thể tra ra chuyện trúng
độc, nội lực của hắn cũng sẽ không thối lui đến cấp năm, hiện tại âm ỷ
dường như lại muốn lui, Hách Liên Hiên đã chuẩn bị kỹ càng, đó chính là
nội lực của bản thân hoàn toàn hóa thành hư ảo, từ nay về sau sẽ làm một phế nhân.
Hoa Kinh Vũ bảo Hách Liên Hiên đưa tay ra, nàng thay
hắn bắt mạch, Hách Liên Hiên làm theo, trên giường Hoa Kinh Vũ bắt mạch
cho Hách Liên Hiên, trong phòng một mảnh yên lặng, ai cũng không nói gì, Hách Liên Hiên nhìn Hoa Kinh Vũ trong khoảng cách gần như vậy, phát
hiện vị tiểu thư Hoa gia này thật ra cũng rất xinh đẹp, mắt to, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, hơn nữa thần thái tự tin, nữ nhân này một chút cũng không xấu, mặc dù có chút ác độc, vậy thì như thế nào, không người nào
là toàn vẹn, làm sao mọi người đều thập toàn thập mỹ, xem ra lời đồn là
không đúng.
Hách Liên Hiên hơi thất thần, Hoa Kinh Vũ bắt mạch
xong, lại thay đổi một tay xem mạch, vẻ mặt của nàng có một chút hoang
mang, Hách Liên Hiên nhìn vẻ mặt của nàng, ôn nhu nở nụ cười, xem ra Hoa Kinh Vũ cũng không tra ra được gì.
“Có phải không điều tra được
gì?” Hách Liên Hiên tao nhã mở miệng, chậm rãi thu hồi tay, tuy rằng
trong lòng đã sớm biết, chính là vẫn có một chút đau lòng, mặc dù bản
thân thờ ơ không để ý, chính là mỗi lần gặp chuyện như vậy, hắn vẫn cảm
thấy thất vọng, cái này giống như vết sẹo cũ lại chảy máu, rất đau.
Hoa Kinh Vũ không hề bỏ qua nét mặt buồn lòng của Hách Liên Hiên, còn có
đôi mắt thoáng u ám, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hách Liên Hiên, trầm ổn
nói: “Theo như mạch tượng của ngươi là không có trúng độc, một chút việc đều không có, nhưng ta lại cảm thấy mạch tượng của ngươi là mạch giả,
người bình thường chỉ sợ không tưởng tượng được lại có chuyện như vậy,
dùng mạch giả để che dấu mạch chính.”
“Mạch giả?” Sắc mặt Hách
Liên Hiên lập tức u ám, sát khí tỏa ra khắp nơi, một khắc trước hắn thật ôn nhu, nhưng giờ phút này quanh người lại tỏa ra lạnh lẽo, thân là Tây Lăng hoàng tử tôn quý nhất, tuy nhìn bề ngoài Hách Liên Hiên ôn nhu vô
hại, nhưng sự thật là hắn lãnh khốc vô tình cùng với thủ đoạn độc ác mà
hắn che dấu bấy lâu. Giờ phút này hắn lại lộ ra sát khí, ánh mắt lạnh
như băng, khóe môi mím chặt thành một đường, ngón tay thon dài nắm chặt
lại đứng lên, đầu ngón tay xanh trắng, gân xanh nổi lên: “Không nghĩ tới có người dám động thủ với ta, còn dùng mạch giả.”
Kỳ thật hắn
vẫn hoài nghi là có người hại hắn, cho nên mới làm cho nội lực của hắn
giảm xuống, mục đích của người này là muốn hắn trở thành phế vật, Hách
Liên Hiên hung hăng nắm chặt tay, nắm tay hướng về phía bình phong, bình phong vỡ nát.
Ngoài phòng Nhan Băng nghe được động tĩnh bên
trong, nhanh chóng ôm Tiểu Bạch đi vào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Liên
hoàng tử cực kì tức giận, lúc này Hách Liên Hiên thật sự rất dọa người,
ánh mắt màu đỏ, khóe môi nhếch, quanh thân không ngừng tỏa ra sát khí,
tràn ngập cả phòng, trong phòng một mảnh lạnh lẽo, Nhan Băng không khỏi
bất an, Hách Liên hoàng tử làm sao vậy, chẳng lẽ tiểu thư trêu chọc hắn.
Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn Nhan Băng một cái, làm cho Nhan Băng ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài, Nhan Băng cắn răng còn muốn nói cái gì, Hoa Kinh Vũ nâng
mắt ý bảo nàng đi ra ngoài trước, cuối cùng Nhan Băng lo lắng đi ra
ngoài, trong phòng Hách Liên Hiên đang kiềm chế tức giận, nâng mắt tràn
đầy xin lỗi nhìn Hoa Kinh Vũ mở miệng: “Ngại quá, đã làm cho ngươi sợ.”
Hoa Kinh Vũ lắc đầu: “Không có việc gì, bất luận là ai gặp phải chuyện như vậy đều không tránh khỏi tức giận.”
“Ta không nghĩ tới sẽ có người dám hại ta, thật sự làm cho ta thất vọng đau khổ.” Ánh mắt Hách Liên Hiên mơ màng, đến tột cùng là người phương nào
dám hại hắn, hiện tại đã biết chuyện này, quyết sẽ không thể mặc kệ, hắn nhìn xem đến tột cùng là ai muốn hại hắn.
Hách Liên Hiên nghĩ
tới một đêm kia hắn đã từng tiếp xúc với một người, đều là người bình
thường hắn hay tiếp xúc, hết thảy đều không có gì khác thường, nguyên
nhân chính là hắn quen thuộc với người kia, cho nên hắn không có để ý,
xem ra là người bên cạnh hắn hại hắn, người này mặc kệ là ai, đều là
thương tổn hắn rất lớn, ha hả, Hách Liên Hiên nở nụ cười, tiếng cười
tràn đầy thê lương, loại cảm giác bị người thân hãm hại, hắn thống khổ
mấy ngày nay, bọn họ đang làm cái gì, có phải hay không đang lén chúc
mừng thắng lợi.
Hoa Kinh Vũ nhìn Hách Liên Hiên tức giận, nhìn
hắn đau đớn, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn, trong lòng ít nhiều cũng
đã hiểu được, việc Hách Liên Hiên bị hạ độc nói không chừng là do người
trong hoàng thất Tây Lăng quốc làm, cho nên Hách Liên Hiên mới đau lòng
tuyệt vọng như vậy, bị người thân làm hại cảm giác cũng không dễ chịu
gì.
Hoa Kinh Vũ cầm tay Hách Liên Hiên, ôn hòa nói: “Hách Liên
Hiên, bây giờ ngươi đừng suy nghĩ chuyện này, trước mắt phải giải được
mạch giả đã, nếu giải được mạch này, thì có thể theo mạch tượng của
ngươi tra ra được nguyên nhân nội lực của ngươi bị giảm, sau lưng phải
là một cao nhân rất cao minh, hạ trên người của ngươi cùng lúc hai loại
độc, một loại làm cho nội lực của ngươi mất đi, có thể là hóa công tán.
Một loại khác đó là làm cho cơ thể ngươi tạo ra một loại mạch giả, như
vậy có thể dùng mạch giả, người bình thường không tra ra được, như vậy
ngươi mới bị trúng chiêu.”
Nàng sở dĩ có thể tra ra, chính là do
nàng đã học thuộc lòng sách thiên hạ độc cương của sư phụ, thiên hạ độc
cương ghi lại một loại độc, có thể khiến người sinh ra giả mạch, nhưng
loại độc này vô sắc vô vị, không hại đến thân thể làm cho người ta nhìn
không ra đó là độc dược, nó chỉ có thể hình thành giả mạch.
Hách
Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong, kiềm chế lửa giận trong lòng,
đợi cho hắn bình tĩnh, giống như lúc trước một Hách Liên Hiên ôn nhu
tuấn mỹ cao quý, phong thái nhẹ nhàng, chẳng qua nhìn hắn lạnh lùng hơn
bình thường, nhưng mà lúc hắn nhìn Hoa Kinh Vũ, không còn sự lạnh lùng,
chỉ còn lại sự ôn nhu.
“Vũ Nhi, ngươi có biện pháp giải loại mạch giả này không.”
Hoa Kinh Vũ suy nghĩ một chút nói: “Giải thì có thể, chính là muốn điều chế thuốc thì trong thời gian ngắn sẽ không tìm thấy dược liệu, cho nên ta
viết cho ngươi phương thuốc, ngươi có thể ra lệnh cho thủ hạ đi tìm, chỉ cần tìm được dược liệu, ngươi mang đến, ta có thể lập tức thay ngươi
điều chế giải dược giải mạch giả, chỉ cần giải được mạch giả, mới có thể giải được các loại độc khác.”
“Được.” Hách Liên Hiên trầm ổn trả lời, Hoa Kinh Vũ lập tức đứng dậy xuống giường, Hách Liên Hiên nhớ tới
chuyện nàng bị thương, thân thể còn yếu, liền lên tiếng ngăn cản: “Ngươi đừng đi thân thể còn yếu, để ta đi lấy, kinh mạch đã bị thương, nên
nghỉ ngơi nhiều một chút.”