Mười ngày sau,
mọi người trở về kinh thành, bởi vì mấy ngày liên tục ngồi xe ngựa, Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh cho mọi người tự hồi phủ nghỉ ngơi, ngày thứ hai lại đến thư viện Ngọc Hoàng báo cáo.
Ba người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong còn có Nhan Băng cùng nhau trở về Hoa phủ, hai người đi tới chỗ rẽ liền tách ra, Hoa Thanh Phong quay về nhà của mình, Hoa Kinh Vũ
quay về Khinh Vũ Các, không nghĩ nàng còn chưa đi vào Khinh Vũ Các, liền bị hai nha hoàn chặn lối đi.
Hai nha hoàn này là người của phu
nhân Vân thị, một người tên Tiểu Hồng, một người tên Tiểu Cúc: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư hồi phủ rồi, bảo ngươi đi Mai viện một chuyến.”
Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mày, Hoa Như Yên đã trở về, nhưng mà có liên quan gì
đến nàng, vừa nhìn thấy hai nha hoàn khí thế cao ngạo này, không khỏi
tức giận, nàng là đích tiểu thư hợp chuẩn của Hoa gia, sao lại phải đi
Mai viện gặp Hoa Như Yên, nữ nhân này tuy cũng là thân phận đích nữ,
nhưng so sánh với nàng, dường như danh bất chính ngôn bất thuận* đi,
muốn gặp cũng là nàng ta tới gặp nàng, tại sao lại kêu nàng đi gặp nàng
ta a.
*Tuy trên danh nghĩa là thuộc dòng chính thống, nhưng cũng
là đứng thứ hai, thường thì con trưởng thứ nhất mới là lớn nhất. Do Vũ
tỷ thuộc hàng phế sài nên k đc ai coi trọng ==
“Các ngươi đi nói
với Nhị tiểu thư, nói ta mấy ngày nay ngồi trên xe ngựa thật sự là quá
mệt mỏi, nếu có việc gì thì kêu nàng tới gặp ta, nếu không có việc gì
thì sau này hãy nói.”
Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng mở miệng, hai nha hoàn vừa nghe xong lời của Hoa Kinh Vũ, không khỏi kinh ngạc, sau
đó hừ lạnh khinh thường: “Ai bảo ngươi đi tham gia vây săn gì đó, Nhị
tiểu thư nói ngươi đi bây giờ thì ngươi phải đi. Còn có Thái tử điện hạ
cũng ở đó nữa.”
Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới Nam Cung Nguyên Huy
cũng ở đó, khóe môi cong lên ý cười lạnh lẽo. Nếu Nam Cung Nguyên Huy đã ở đó, Hoa Như Yên tùy ý làm gì hắn cũng không ngăn cản, rõ ràng là muốn xem kịch vui.
Nam nhân này thật đúng là con mẹ nó dáng ghét,
đáng ghét chết đi được, nàng chính là thà gả cho gà cho chó cho bò cũng
sẽ không gả cho hắn.
Hoa Kinh Vũ sắc mặt càng lạnh hơn, trực tiếp mở miệng: “Ngươi về gặp Nhị tiểu thư, nói ta phải nghỉ ngơi.”
Nói xong liền trực tiếp lướt qua thân hình của hai nha hoàn muốn rời khỏi,
hôm nay nàng thật sự rất mệt, hơn nữa cho dù không mệt, cũng sẽ không
đi.
Hoa Như Yên tính toán cái gì, mẹ nàng bất quá cũng chỉ là thê thiếp, lại dám giương nanh múa vuốt, thật sự là ghê tởm, nàng là Nhị
tiểu thư, lại muốn người làm tỷ tỷ nàng đến gặp nàng ta, điều này còn có thiên lý không?
Hai người Tiểu Hồng cùng Tiểu Cúc không ngờ rằng Hoa Kinh Vũ cường thế như vậy, trực tiếp đưa tay muốn bắt lấy Hoa Kinh Vũ.
Vẻ mặt Nhan Băng đột nhiên thay đổi, trầm giọng quát: “Tiện tỳ, hai người
các ngươi thật to gan, cũng dám động tay động chân với chủ tử.”
Hoa Kinh Vũ lười cùng hai người này nói chuyện, trực tiếp đưa tay túm lấy
tay của Tiểu Hồng, sau đó trở tay một cái, đem một cánh tay của nàng kẹp ở phía sau, nâng một cước hung hăng đá ra ngoài, đồng thời một chân
khác cũng nhanh chóng đem Tiểu Cúc đá trên mặt đất, ra lệnh cho Nhan
Băng: “Đánh thiệt mạnh hai tiện nhân này cho ta, lại dám cả gan động thủ với chủ tử, rõ ràng là muốn chết.”
Nhan Băng tuân lệnh, thân
hình khẽ động đánh về phía hai nha hoàn trên mặt đất, vừa tay vừa chân,
tuyệt không thương hoa tiếc ngọc, những tiểu tiện nhân chết tiệt này, để cho các nàng bắt nạt chủ tớ, tiểu thư nhà mình cũng bị các nàng bắt
nạt, tiểu thư bây giờ không thể so với trước kia nữa.
Tiểu Bạch
một bên cũng không cam lòng bị bỏ rơi, đôi mắt nhỏ dài bắn ra tinh
quang, gào khóc, đánh người, thật tốt quá! Thân mình chợt lóe rồi nhào
tới, hung hăng cào trên người trên mặt của hai tiểu nha hoàn, ta cào, ta cào, cho các ngươi khi dễ Tiểu Vũ Nhi, trên người trên mặt của hai tiểu nha hoàn rất nhanh liền máu thịt lẫn lộn, kêu thảm thiết liên tục.
Thân hình Hoa Kinh Vũ dựa ở bên hành lang, nhìn Nhan Băng cùng Tiểu Bạch ở
trên hành lang giở trò đem hai tiểu nha hoàn đánh nhiều lần, mà nàng
không nói một tiếng nào, hữu tư hữu vị mà nhìn, cho đến khi hai người
kia bị đánh đến thê thảm vô cùng, toàn thân không có chỗ nào là hoàn
hảo, nàng mới chậm rãi kêu dừng tay, Nhan Băng và Tiểu Bạch dừng tay rồi lui ra.
Hoa Kinh Vũ cười híp mắt đánh giá hai nha hoàn nằm phịch trên mặt đất, vốn có gương mặt thanh tú giờ đã bị hủy, tóc tai bù xù,
răng nanh trong miệng cũng rớt vài cái, toàn thân y phục đều bị móng
vuốt của Tiểu Bạch cào xé rách, trong đó có nhiều vết máu loang lổ trải
rộng, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, trong ánh mắt tất cả đều
là sợ hãi, không còn cao ngạo như trước đây, quỳ rạp trên mặt đất giống
như con chó sống dở chết dở, rất sợ quả đấm của Nhan Băng và móng vuốt
của tiểu súc sinh kia giáng xuống trên người các nàng, các nàng nào biết rằng, đại tiểu thư hiện tại lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, nói đánh là
đánh, hai người bọn họ vốn nghĩ đạt được chuyện tốt gì chứ, không nghĩ
tới lại xui xẻo như vậy.
Bên ngoài hành lang xa xa không ít người vây quanh, những người này đương nhiên nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ra lệnh
cho Băng Nhan đánh tiểu nha hoàn, còn con tiểu sủng vật không biết là gì kia, thật là quá độc ác, những người đứng ngoài hành lang đều mồ hôi
lạnh đầy đầu, không ai dám nói chuyện.
Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch, ngồi xổm người xuống âm hàn lạnh lùng mà nhìn hai tiểu nha
hoàn kia: “Nhớ kỹ, đừng động tay động chân với chủ tử, động tay động
chân chính là tự tìm đường chết, đây là dĩ hạ phạm thượng. Các ngươi nên cảm thấy mau mắn, Tiểu Bạch nhà ta không cắn các ngươi, nếu không hiện
tại các ngươi chỉ là một khối thi thể, còn có lần sau, hàm ý này cũng
không cần thiết phải nói.” Tiểu Bạch từ nhỏ là tiểu độc vật, răng nanh
và máu đều có độc, nếu bị nó cắn một ngụm, hai tiểu nha hoàn này có thể
không còn hơi thở nào, nhưng mà móng vuốt của nó không có độc, lúc Hoa
Kinh Vũ dẫn nó xuống núi đã nói qua, không cho phép nó tùy tiện cắn
người.
Hoa Kinh Vũ nói xong dẫn Nhan Băng nghênh ngang rời đi,
đợi đến khi hai người họ đi rồi, bốn phía có người chạy tới, nâng Tiểu
Hồng và Tiểu Cúc dậy, đến hồi lâu sau, hai người mới dám khóc ra tiếng,
khóc đến tê tâm phế liệt, trong đó mơ hồ con xen lẫn tiếng nức nở.
“Ngươi chờ đó, Nhị tiểu thư sẽ đến thu thập ngươi.”
“Tiểu thư, không nghĩ đến Nhị tiểu thư lại trở về.” Trong lòng Nhan Băng có
chút lo lắng, tuy rằng lúc trước nàng nghe theo lệnh của tiểu thư tức
giận đánh mấy nha hoàn chết tiệt kia, nhưng hiện tại nàng vẫn còn lo
lắng, Nhị tiểu thư lại vào lúc này trở về, tiểu thư sắp có phiền toái
rồi.
Địa vị của Nhị tiểu thư ở Hoa gia lớn hơn Tam tiểu thư, Nhị
tiểu thư không chỉ vóc người đẹp, võ công cũng rất lợi hại, tướng quân
và trưởng lão trong phủ tướng quân đều rất coi trọng nàng, Thái tử có ý
lập nàng làm Thái tử phi, tướng quân làm sao có thể đắc tội nữ nhân này
chứ, nàng là Thái tử phi tương lai a.
“Đi thôi.” Hoa Kinh Vũ nhíu mày, ngày hôm nay vừa trở về liền chịu cái loại thực khí (bực bội) này, quả thật khiến cho người phiền lòng, hơn nữa đừng tưởng nàng không biết mục đích của Hoa Như Yên, nàng ta cố ý để cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Cúc
đến đây tìm nàng, không phải muốn chọc giận nàng sao? Được cái ở trước
mặt Thái tử kể lể không phải sao?
Dù sao nàng trước giờ cũng
không muốn gả cho Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, nàng cũng không cần phải
để ý phối hợp với nàng ta, đem điêu ngoa tùy hứng phát huy hết sức, nếu
Thái tử không muốn cưới nàng, vừa đúng hợp với ý nàng.
Hoa Kinh
Vũ dẫn Nhan Băng về tới Khinh Vũ Các, tự đi nghỉ ngơi. Dọc đường đi ngồi xe ngựa, thật sự là quá mệt rồi, trở về nàng đều lười phải động.
Mai viện.
Nơi này là chỗ ở của phu nhân Vân Thị, Vân Thị vốn là một tiểu thiếp, sau
khi sinh ra nhi tử và nữ nhi cho Hoa gia, sau khi mẫu thân của Hoa Kinh
Vũ qua đời, liền lập nàng làm bình thê, nước cao đẩy thuyền như thế, địa vị của Hoa Như Yên cũng lên theo.
Hoa Như Yên lớn lên rất đẹp,
hơn nữa võ công không tệ, cho nên Thái tử Nam Cung Nguyên Huy rất có hảo cảm với nàng ta, từng không chỉ một lần ám chỉ muốn lập Hoa Như Yên làm Thái tử phi.
Việc này mọi người Hoa phủ đều biết, vì vậy không ai dám đắc tội với Hoa Như Yên, đây chính là Thái tử phi tương lại.
Trong đại sảnh của Mai viện.
Nam tử quý khí trẻ tuổi ngồi trên ghế cao nhất chính là Thái tử Nam Cung
Nguyên Huy, ngồi ở bên cạnh Nam Cung Nguyên Huy là một nữ tữ trẻ tuổi
dung mạo xinh đẹp, nữ tử quyến rũ kiều diễm, sóng mắt chuyển động, phong tình nói không nên lời, nữ tử này chính là nhị nữ của Hoa gia – Hoa Như Yên.
Ngồi ngay ngắn ở dưới chính là Vân Thị mẫu thân của Hoa Như Yên, mặt mày của Hoa Như Yên có chút giống Vân thị, mẹ con hai người
đều là mỹ nhân bại hoại trời sinh, nếu không làm sao biết lôi kéo tim
Hoa Lôi và Thái tử chứ.
Ở giữa chính sảnh, hai tiểu nha hoàn đang khóc lóc ầm ĩ, kể lại chuyện đã xảy ra còn thêm mắm thêm muối. Vân thị
lập tức cau mày lại, sắc mặt có chút khó coi: “Lẽ nào các ngươi không
nói Thái Tử ở chỗ này sao?”
Tiểu Hồng ngồi phịch ở trên mặt đất,
thở hổn hển vùng vẫy nói: “Phu nhân, chúng ta có nói, nhưng Đại tiểu thư không để ý tới, nói nàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, còn nói muốn Nhị tiểu
thư đích đến gặp nàng ta nữa.”
“Tụi nô tỳ nói Thái tử điện hạ đang ở đây, mời Đại tiểu thư đến đây một chuyến, ai biết nàng lại cho người đánh chúng ta.”
Mỗi người một câu, rõ ràng là thêm dầu vào lửa, sắc mặt Thái tử trở nên hết sức khó coi: “Nữ nhân này lại dám không để hắn vào mắt, đúng là khí thế rất lớn, hắn ngược lại muốn nhìn thử nàng đến cùng có bao nhiêu ngông
cuồng.
Hoa Như Yên ở bên cạnh Nam Cung Nguyên Huy, vẻ mặt đau
lòng nói: “Điện hạ, người đừng tức giận, đại tỷ tỷ có lẽ bởi vì ngài
đang ở chỗ ta, nàng đang ghen đấy.”