Nếu Cung Ly Lạc có điểm yếu, đó chính là Vô Ưu, mà Vô Ưu. . . . . .
"Mưu sĩ, ngươi nói, phải làm thế nào mới có thể lừa Vô Ưu Quận chúa ra ngoài, để bắt nàng?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi.
Thủ đoạn của Cung Ly Lạc, hắn đã thấy qua.
Nếu không thể lay động Cung Ly Lạc, vậy thì ra tay từ trên người Vô Ưu Quận chúa.
Chỉ là, phải làm thế nào để dụ Vô Ưu Quận chúa ra ngoài?
Nam tử trung niên, trầm tư một lát, mới cúi xuống nói nhỏ bên tai Hoàn Nhan Cảnh ". . . . . ."
Hoàn Nhan Cảnh cười lạnh, "Vậy thì như thế đi!"
Lạc vương phủ.
Mạc Cẩn Hàn đang ngủ say, nhưng đôi tay lại cảm thấy lạnh lẽo, cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị hoảng sợ thay thế, hét lên một tiếng, "A. . . . . ." Trực tiếp lăn xuống giường.
Mà trên giường lớn của hắn, có mấy con rắn lớn đang nằm, còn đang khạc lưỡi rắn với hắn.
Nghiến răng gầm nhẹ, tùy tiện bắt lấy xiêm áo, đến giày cũng không kịp mang, đã chạy ra ngoài.
Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nghe thấy Vô Ưu đang gảy đàn, tiếng đàn nhàn nhạt, như có như không, vội vàng đi tới, "Ta, trên giường ta có rắn!"
Vô Ưu nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên lên tiếng trả lời, "Uh, ta biết rõ!"
"Ngươi biết?" Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, chẳng lẽ là Vô Ưu. . . . . .
"Uh, ngươi mới vừa nói cho ta biết!" Vô Ưu nói xong, dừng tay, ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Mạc Cẩn Hàn, giống như đang cười nhạo Mạc Cẩn Hàn là một đại nam nhân mà còn sợ rắn.
"Khốn kiếp!" Mạc Cẩn Hàn mắng một tiếng, xoay người rời đi.
Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, hô to với bóng lưng của Mạc Cẩn Hàn, "Ta nói, tìm Cung Nhất đi bắt rắn, hầm cách thủy rắn và gà mái, dùng tẩm bổ rất là tốt!"
"Không cần, một lát nữa ta một kiếm chém một con, không tin không thu thập được mấy con rắn!"
Vô Ưu cười.
Cực kì lạnh nhạt, cực kì lạnh nhạt.
Ngoài dự đoán của Vô Ưu Tuyên Văn Trưởng công chúa đưa thiệp mời tới, nghĩ đến việc cô nãi nãi này đã cử hành lễ cập kê của mình, trong lòng Vô Ưu rất có hảo cảm.
"Người đâu. . . . . ."
"Quận chúa!"
"Ca ca ra ngoài, lúc nào thì trở về?" Âm thanh Vô Ưu lạnh nhạt hỏi, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời lại mờ mịt, giống như mưa gió sắp nổi lên.
"Hồi quận chúa, lúc ra ngoài Vương Gia nói, sắp tối mới trở về, phân phó tiểu nhân chuyển lời lại cho Quận chúa!"
Vô Ưu nhíu mày.
Buổi tối mới trở về, chưa từng liên hệ mà Tuyên Văn Trưởng Công chúa lại đến mời?
Còn chuẩn bị xe ngựa.
Vô Ưu nheo mắt, "Đi, bảo Mạc Cẩn Hàn thay xiêm áo, cùng ta ra ngoài, một lát sau, để cho người âm thầm đi theo, nếu ta không phân phó, không được ra tay, còn có đàn của ta, cũng mang theo cho ta, nói với họ, ta muốn đánh đàn cho cô nãi nãi nghe!"
Thuộc hạ không hiểu.
Vô Ưu cười lạnh, "Ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần làm theo là được rồi!"
"Dạ, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay!"
Làm thuộc hạ, xác thực không cần phải hiểu rõ quá nhiều, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được rồi.
Vô Ưu đứng ở cửa Lạc vương phủ, Thúy Thúy ôm đàn đứng nghiêm một bên, kể từ khi biết được Vô Ưu không có ý định mang mình đi, Thúy Thúy hơi đau lòng.
Mạc Cẩn Hàn tâm không cam tình không nguyện đổi xiêm áo đi tới, Thúy Thúy lập tức tiến lên, đưa đàn cho Mạc Cẩn Hàn, "Chăm sóc tiểu thư thật tốt. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn bĩu môi, nhận lấy đàn, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Vô Ưu lập tức lên xe, Mạc Cẩn Hàn ôm đàn lên xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, thấy Vô Ưu nhắm mắt dưỡng thần, Mạc Cẩn Hàn nhìn sườn mặt Vô Ưu, chẳng dám thở mạnh.