"Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu, đưa tay kéo bàn tay lạnh như băng của Cung Ly Lạc, ngửa đầu ấm áp cười một tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Vô Ưu, ta. . . . . ."
Con ngươi Cung Ly Lạc hơi ấm, trong lúc nhất thời, không biết phải giải thích như thế nào.
Vô Ưu cười, "Ca ca, Vô Ưu đi cùng với ngươi!"
Cung Ly Lạc kinh ngạc, Vô Ưu lại đứng dậy, khoác lên cánh tay của Cung Ly Lạc, tay gắt gao cầm tay của Cung Ly Lạc, bao bọc ở trong lòng bàn tay.
"Tay ca ca thật là đẹp!"
Cung Ly Lạc đỏ mặt, lại nghĩ tới tay của Vô Ưu, "Vô Ưu, ngày mai ca ca dẫn ngươi đi đến chi ngọc trai(Cửa hàng bán các sản phẩm từ ngọc trai) tốt nhất, mua bột ngọc trai tốt nhất ở nơi đó, không tới nửa tháng, tay của Vô Ưu, khẳng định còn đẹp hơn tay của ca ca!"
"Ừ, tốt!"
Hai người đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa của Lạc vương phủ, "Ca ca, ngươi còn nhớ rõ ư, khi còn bé, Vô Ưu không ngủ được, cũng thích quấn lấy ngươi, ngươi nhất định phải ôm Vô Ưu đi tản bộ ở vườn hoa!"
"Ừ, cũng không biết người nhỏ như vậy, tại sao nửa đêm lại không ngủ được!"
"Còn có, nhớ năm ấy Vô Ưu hai tuổi, từ tiệm thuốc trở lại, nói trưởng thành muốn gả cho ca ca làm tân nương của ca ca, ca ca đỏ mặt!"
Cung Ly Lạc nghe vậy ho khan mấy tiếng, mặt càng thêm hồng tim càng đập mạnh.
Vô Ưu cười.
"Ca ca, Vô Ưu còn nhớ rõ, lúc bé ở hoàng cung, ca ca rất thích ôm Vô Ưu chui vào chui ra từ chuồng chó kia, không biết, mười năm trôi qua, chuồng chó kia, còn ở đó hay không?"
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Vô Ưu. . . . . ."
Đầu Vô Ưu khe khẽ dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, đây không phải là mộng, Vô Ưu của ngươi, thật sự đã trở lại, về sau sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa, ca ca, không cần đắm chìm trong cơn ác mộng đó, Vô Ưu đã trở lại, về sau, đều là mộng đẹp, không bao giờ bể nát nữa!"
Hoảng loạn trong lòng, gần như trong nháy mắt, được lấp đầy toàn bộ.
Cung Ly Lạc cũng không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Vô Ưu của hắn.
Bên trong máu thịt, thấm đến linh hồn, cũng không bao giờ rời xa.
"Ca ca, ngươi còn nhớ rõ khi còn bé, Vô Ưu không chịu ngủ, ngươi hát đồng dao cho Vô Ưu nghe không?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
"Ca ca ngươi hát cho Vô Ưu nghe lần nữa đi, có được hay không?"
Cung Ly Lạc lại gật đầu.
Vô Ưu dùng một ngón tay chỉ, "Ca ca, chúng ta đi lên trên cây đại thụ kia đi!"
"Tốt!"
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu rơi xuống trên ngọn cây đại thụ, Vô Ưu dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi cũng không thể ngủ trộm, nếu không Vô Ưu sẽ té xuống, cây đại thụ này, cao như vậy, té xuống. . . . . ."
"Ta sẽ không để cho Vô Ưu té xuống!" Cung Ly Lạc nói xong, ôm chặt lấy Vô Ưu.
Lành lạnh mở miệng, "Ngô gia có bảo vật tên Vô Ưu, trị giá nghìn lạng vàng, vạn lạng vàng. . . . . ."
Vô Ưu nhắm đôi mắt lại, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, nghe Cung Ly Lạc hát đồng dao một lần lại một lần nhớ tới khi còn bé hắn cũng dỗ nàng ngủ như vậy.
Cả đêm cho đến khi trời sáng. L<Ê Q<Úy Đ<Ôn
Ở Lạc vương phủ ăn điểm tâm, Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu, xuất phủ đi đến chi ngọc trai.
Hai người bên này mới ra khỏi Lạc vương phủ, bên kia, phủ thái tử, mấy phủ hoàng tử, ngay cả hoàng cung cũng nhận được tin tức.
Ngay sau đó mấy hoàng tử mang theo phi tử của mình tiến về phía chi ngọc trai.
Trên đường cái, tiếng rao hàng bên tai không dứt.
Bên trong xe ngựa.
"Ca ca, chúng ta xuống đi dạo một chút đi, đã nhiều năm không có nhìn thấy phố xá, không biết, còn có còn giống năm đó hay không?"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Ngừng!"
Cung Nhất lập tức dừng xe, Thúy Thúy ngồi ở trước xe ngựa cũng lập tức xuống xe.
Cung Ly Lạc chui ra khỏi xe ngựa trước, một thân âm hàn, xuống xe ngựa, hướng bên trong xe ngựa, dịu dàng thấp giọng kêu, "Vô Ưu. . . . . ."
"Ca ca. . . . . ."
Vô Ưu chui ra khỏi xe ngựa, sắc mặt hồng hào, ngũ quan cực đẹp, khi cười tươi càng đẹp hơn, mặc cho Cung Ly Lạc ôm nàng xuống xe ngựa.
Dân chúng nhìn thấy, từng người từng người một trợn to hai mắt.
Thậm chí không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.
Không trách được Lạc vương lạnh lùng, lại cưng chiều nàng như vậy.
Trên đường cái, Cung Nhất lái xe ngựa, Thúy Thúy giao bạc, Cung Ly Lạc che dù, Vô Ưu chuyên tâm ăn.
"Ăn ngon không?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu gật đầu, cầm bánh ngọt trong tay đưa tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca nếm thử một chút!"
Cung Ly Lạc lắc đầu.
Suốt bao nhiêu năm qua, hắn không ăn đồ ngọt, lúc trước luôn là Vô Ưu ép buộc hắn ăn chung, mười năm này, hắn càng thêm không bao giờ ăn đồ ngọt nữa, sợ nếm vị ngọt kia, sẽ nhớ tới Vô Ưu.
Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc không ăn, cũng không miễn cưỡng, "Ha ha, vậy ta sẽ ăn cả phần của ca ca!"
"Ừ, nếu thích, mời người này về Lạc vương phủ đi, mỗi ngày làm cho ngươi ăn!"
Vô Ưu lập tức lắc đầu, "Không cần, mỗi ngày đều ăn, sẽ ngán đấy!"
"Vậy thì mời thêm mấy người, ngán lại đổi!"
Vô Ưu bật cười, "Ca ca, thật ra thì, Vô Ưu nghĩ là, về sau muốn ăn, ca ca cùng với Vô Ưu đi ra ngoài mua, ha ha!"
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Được, về sau Vô Ưu muốn ăn, ca ca bồi Vô Ưu ra ngoài mua!"
"Vô Ưu còn muốn đi chỗ khác một chút, ca ca có muốn đi với Vô Ưu không?"
"Tiếp, Vô Ưu đi nơi nào, ca ca sẽ đi nơi đó!"
Chi ngọc trai. l.ê.q.u.ý.đ.ô.n
Cung Ly Lạc mới vừa mang theo Vô Ưu đi vào, chưởng quỹ đã vui mừng tiến lên chào đón, "Vương Gia mời, cô nương xin mời!"
Cung Ly Lạc lạnh lùng đáp một tiếng, "Nơi này, những loại bột tốt nhất, đều lấy ra!"
"Dạ dạ dạ!"
Chưởng quỹ cũng không ngốc, sáng sớm nghe nói, Lạc vương đối với nghĩa muội hắn từ nhỏ nuôi dưỡng bị thất lạc nhiều năm rất là sủng ái, mấy ngày trước đây chỉ là xiêm áo, đồ trang sức, son phấn mấy vạn lượng bạc, còn giao trước, không tiếc!
Không bao lâu, chưởng quỹ bưng một cái khay ra, đặt ở bên cạnh Cung Ly Lạc và Vô Ưu, "Vương Gia, cô nương, những thứ này đều là bột ngọc trai tốt nhất để thoa tay!"
Cung Ly Lạc lạnh nhạt gật đầu, Vô Ưu cầm một cái hộp lên, mở ra, hít hà, chân mày nhíu lại.
Cái này, là tốt nhất?
"Không tốt sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu gật đầu, "Không được, ca ca, ta không thích cái này!"
"Nhưng. . . . . ." Cung Ly Lạc nhìn đôi tay xù xì của Vô Ưu, đau lòng không thôi.
Vô Ưu không quan tâm cười một tiếng, giơ hai tay lên, "Ca ca, ngươi ghét bỏ đôi tay khó coi của Vô Ưu sao?"
Cung Ly Lạc cầm tay của Vô Ưu, "Nói bậy, làm sao ca ca lại ghét!"
Hắn đau lòng, thương tiếc cũng không kịp.
Càng khó có thể tưởng tượng, khi hắn không có ở đây, nàng nhất định sống rất khổ.
Cũng không biết, người cứu nàng, có ngược đãi nàng hay không, đánh nàng, mắng nàng.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Cung Ly Lạc rất ấm ức.
Lại nhớ lại, té xuống từ nơi cao như vậy, nàng nhất định rất khổ sở, mà chân của nàng, trước kia vốn không thể bước đi, hôm nay gặp, lại giống như người bình thường.
Vậy, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu nghị lực, mới có thể sống đến giờ. . . . . .
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc.
"Chúng ta về nhà đi!"
"Tốt!"
Đứng dậy vừa mới chuẩn bị rời đi, cửa truyền đến một tiếng gọi nhiệt tình, "Vong liễu cô nương. . . . . ."