Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 64: Chương 64: Hắn thu tay lại, khẽ cười...




Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là

Thời gian cập nhật: 03/06/2023

Chương 62: Hắn thu tay lại, khẽ cười nói: "Không có việc gì, xem xem ánh sáng hôm nay có nóng hay không thôi."

Lần đầu tiên Chiết Tịch Lam nhìn thấy hai chữ hòa ly này là ở trong cuốn sách hiện giờ không còn nhớ tên nữa.

Nàng mở to hai mắt mà nhìn, nhìn rồi lại nhìn, còn đặt sách ở dưới mặt trời rồi nhìn chằm chằm vào, rất sợ vì ánh sáng trong phòng mù mịt mà nhìn nhầm rồi, vì thế hận không thể vùi đầu vào trong sách nhìn một cái thật kỹ càng.

Ôm ngực, sau khi xác định phía trên ghi là "nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ", nàng vội vàng cuống cuồng cầm sách đi tìm a tỷ, dùng cái từ mới học này trên người a nương và cha.

Nàng kéo tay a tỷ hỏi đông hỏi tây: "Tự chúng ta sống không phải cũng rất tốt sao ạ? Dù sao cha cũng không thường ở nhà mà. Sau khi hoà ly đôi bên đều vui vẻ, tất cả mọi người đều không cần tức giận nữa."

Nhưng a tỷ lại trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Sau khi hoà ly, thông thường con cái đều giao cho nam nhân, cho dù cha bằng lòng giao ta và muội cho a nương thì a nương phải nuôi sống chúng ta như thế nào đây?"

"Nếu cha bằng lòng đưa bạc nuôi chúng ta, a nương cầm bạc của cha nuôi chúng ta, nếu như không tái giá thì lại khác gì với không hòa ly đâu?"

"Nếu như a nương tái giá, chúng ta cùng theo qua đó, có thể sẽ bị ức hiếp hay không, có thể còn không tốt bằng hiện tại hay không… a nương không quyết định được."


Nàng ngồi xuống, nghiêm túc nói với muội muội đang có vẻ mặt bối rối: "Lam Lam, còn có một điểm quan trọng nhất chính là a nương không thông suốt, không muốn hòa ly."

Bà không thông suốt, cho nên giày vò chính mình, làm cho bản thân đau khổ tột cùng, cuối cùng nằm ở trên giường bệnh nói với Chiết Tùng Niên lời đời đời kiếp kiếp không gặp lại nhau.

Cho nên bà ấy không hòa ly, sau khi Chiết Tịch Lam lớn lên có thể hiểu được. Nhưng Ngũ phu nhân đã nhìn rõ rồi, đã thông suốt rồi, có thể điềm tĩnh nói ra người không liên quan như thế, vậy tại sao bà không hòa ly đây?

Kỳ thật nguyên do cũng chỉ là mấy cái kia. Một là vì con cái. Giống như chính mình, bị nói không có mẫu thân chỉ dạy, không dễ làm mai khá nhiều. Hai là có lẽ cũng đã đến tuổi rồi, giày vò không có ý nghĩa gì, còn không bằng sống thật tốt, dù sao thì bà cũng sống được sáng suốt.

Nhưng như thế… thật sự có ý nghĩa sao?

Chiết Tịch Lam đột nhiên cảm thấy thật vô vị.

Cho nên, nàng không hỏi bà vì sao không hòa ly, mà hỏi bà nếu có thể hòa ly, vậy bà sẽ thế đây này?

Vạn vật trong thế gian, luôn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Chiết Tịch Lam hỏi ra những lời này, Ngũ phu nhân rõ ràng là sửng sốt, sau đó cười thành tiếng: "Mới tí tuổi đầu lại quản luôn cả chuyện của người lớn rồi."

Nhưng thấy Chiết Tịch Lam nghiêm túc như thế, Ngũ phu nhân cũng đành phải nghiêm túc, nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không có tính toán gì nhỉ?"


Năm đó lúc oán hận nhiều nhất, bà cũng nghĩ tới hòa ly. Nhưng mà tính toán sau khi hoà ly thì bà chưa từng suy nghĩ tỉ mỉ. Nhưng chung quy cũng chẳng qua là đổi từ tòa nhà này đến một tòa nhà khác thôi, với bà mà nói, kỳ thật không có ý nghĩa gì.

Chiết Tịch Lam kiên quyết bắt bà ngẫm lại.

"Sau khi hoà ly, người cũng không cần bị buồn nôn trong ngày tết nữa. Người có thể đi làm rất nhiều chuyện."



Đây vẫn là lần đầu tiên nàng cố chấp như vậy.

Ngũ phu nhân lại ngẩn người, đột nhiên cười to ra tiếng, nói: "Con với Minh Nhụy đều cảm thấy ta khổ đúng không, nhưng kỳ thật ta không hề khổ chút nào cả, cũng không thấy bọn họ về là khiến ta buồn nôn."

Thấy nữ nhi lộ ra vẻ mặt phẫn nộ và khó hiểu, bà lại giải thích lần nữa.

"Lúc đầu ta cũng từng hận cha con nhưng sau khi hận xong rồi thì lại không hề chìm đắm bên trong oán hận chút nào nữa. Mười mấy năm lúc trước của ta không như ý là bởi vì phụ thân huynh trưởng của ta, bọn họ vứt bỏ ta ở giữa mã tặc, khiến cho ta mất đi một chút ấm áp cuối cùng."

"Lúc sau không như ý, là bởi tổ mẫu của con. Những chuyện này con cũng biết. Nếu như cả đời ta chỉ có sáu mươi tuổi, vậy thì đã qua hơn phân nửa rồi, vì sao ta còn phải vì cha con mà không như ý?"

"Ông ấy cho ta thân phận, địa vị, cùng với dệt cho ta một giấc mộng. Ở trong mộng ta rất hưởng thụ, quả thật ông ấy đã mang đến cho ta cảm giác an toàn, khiến cho ta vui vẻ. Vậy thì, tỉnh mộng rồi còn có liên quan gì đâu? Một giấc mộng thôi mà."

"Mà ta lại có được chỗ tốt thật sự."

Bà nói đến đây, hừ lạnh một tiếng: "Ta chịu đựng dưới tay lão tú bà đó nhiều năm như vậy, thật không dễ mới chịu đựng được đến khi bà ta chết, chỉ cần ta không phạm sai lầm thì có thể tiếp tục làm phu nhân, làm thái phu nhân, tại sao ta phải đau lòng đây?"

Bà đột nhiên nhìn về phía Chiết Tịch Lam: "Đây là chỗ không giống của ta với con. Con sợ tỉnh mộng cho nên không dám đáp lại với Yến tướng quân, nhưng ta lại không sợ. Tỉnh mộng thì tỉnh thôi."

Ngũ phu nhân thở dài: "Các con đều nói ta khổ, nhưng hiện giờ chẳng lẽ ta không ổn sao? Ta vô cùng ổn. Bà mẫu đã chết, còn có đầy đủ bạc để chi tiêu, tuy nhi tử không thân thiết nhưng nữ nhi lại là tri kỷ, hiện giờ lại có cả con ở bên, ta chỉ chờ sung sướng mà già đi thôi."


Bà quay người trịnh trọng nói với Ban Minh Nhụy: "Ta biết trong lòng con đang tìm cách, con muốn giữ Liễu thị lại để ức hiếp đúng không?"

Ban Minh Nhụy nhìn sang chỗ khác, không dám đối mặt với a nương, Ngũ phu nhân cười lạnh nói: "Chút ý đồ xấu này của con, ta còn có thể không biết được sao?"

Ban Minh Nhụy: "Nhưng cứ để cho nàng ta ở thư viện Bình Châu làm đại phu nhân của nàng ta sao!". Được cop

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.