Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là
Thời gian cập nhật: 29/12/2022
Chương 15: Thì nên làm ta chết đi, để cho Hạc Lâm sống lại.
Dìu Ngũ phu nhân bước vào Thiên Đức Điện, Chiết Tịch Lam bị tầng tầng lớp lớp đèn Trường Minh sáng chói được xếp trước mặt làm cho giật mình.
Trước khi đến, nàng chưa từng nghĩ nơi này thờ cúng nhiều đèn như vậy.
Không có cái nào bị tắt, tất cả đều đang sáng, ở trên giá gỗ, nhìn giống như vạn nhà đang đốt đèn.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ nhẹ nhõm… bạc dầu đèn không phí công đưa, Minh Giác Tự cũng không tệ lắm, không có bằng mặt không bằng lòng ăn bớt bạc.
Lão phu nhân Anh quốc công vốn đang ngồi quỳ ở một bên, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy Chiết Tịch Lam.
www.wattpad.com/user/thilathila
Nàng ăn mặc đơn giản, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt mặc dù nhu hòa nhưng cũng mang theo vẻ sắc sảo, đôi mắt lấp lánh ánh đèn, toả sáng rạng rỡ.
Vẻ hiền từ hiện trên khuôn mặt Lão phu nhân Anh quốc công.
… Hoá ra thờ cúng nó, là một cô nương tốt đẹp như vậy.
Bà đứng lên: “Là Ngũ phu nhân phủ Nam Lăng Hầu và Chiết cô nương?”
Ngũ phu nhân vội vàng dẫn Chiết Tịch Lam đến cong người hành lễ: “Lão phu nhân.”
Lão phu nhân Anh quốc công: “Không cần đa lễ, hôm nay cũng là ta mạo phạm. Nhưng là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, gặp chuyện liên quan đến Hạc Lâm, ta luôn muốn hỏi thăm rõ ràng.”
www.wattpad.com/user/thilathila
Bà nói xong thì nhìn về phía Chiết Tịch Lam: “Chiết cô nương là từ Vân Châu đến?”
Chiết Tịch Lam gật nhẹ đầu.
Ngũ phu nhân lại nhẹ giọng nói một câu: “Hạc Lâm… Chẳng lẽ là Tam thiếu gia, Yến Hạc Lâm?”
Cái người đi Vân Châu đánh nhau không thể trở về Yến Hạc Lâm kia?
Lão phu nhân phủ Anh quốc công sắc mặt buồn bã: “Phải.”
Bà không có đi vòng vèo mà nói thẳng: “Đèn Trường Minh mà Chiết cô nương thờ cúng, có lẽ là cho tôn nhi mất sớm kia của ta?”
Chiết Tịch Lam cũng không nói dối, thừa nhận: “Là Yến tướng quân ạ.”
Nàng cũng không cần Lão phu nhân hỏi, nói ra lí do thoái thác đã nghĩ kỹ từ trước.
“Năm mười ba Cảnh diệu, Đại Kim đột nhiên xâm phạm Vân Châu chúng ta, dân chúng người thì chết, người thì bị thương, trong thành tràn ngập không khí chết chóc. Là Yến tướng quân mang theo đại binh vào thành, lúc này mới ép lui được quân giặc.”
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, nhưng từ trong mấy câu nói đó, người ta có thể nghe thấy sự tôn sùng của nàng đối với Yến Hạc Lâm.
Lão phu nhân Anh quốc công thích nhất tiểu tôn tử này, nghe thấy lời nói của Chiết Tịch Lam, ánh mắt càng lộ ra vẻ nhu hòa.
Bà nói: “Sau đó thì sao?”
Chiết Tịch Lam: “Về sau Đại Kim bị đánh cho liên tục bại lui, phái người vào kinh cầu hoà, Yến tướng quân lại dẫn người đến ngoại ô Vân Châu vừa luyện binh vừa chờ tin tức kinh đô, khi đó, tiểu nữ sống ở thôn trang bên ngoài nơi họ luyện binh.”
“Yến tướng quân quản binh vô cùng nghiêm, không cho binh sĩ đụng đến đồ của người trong thôn tiểu nữ, ăn cái gì dùng cái gì đều dùng bạc mua, chúng ta tặng, ngài ấy cũng không nhận, ai ai cũng đều nói ngài ấy tốt. Thời gian lâu rồi, còn có người lựa đồ đi bán, ngài ấy đều sẽ mua lại.”
“Nhưng tiệc vui chóng tàn, đột nhiên có tặc khấu đến dò xét binh lực, bọn chúng không dám cứng đối cứng với quân Yến gia, chỉ tàn sát thôn làng trước.”
“Rất nhiều người đã chết, tiểu nữ vốn cũng sắp bị giết, là Yến tướng quân đã cứu tiểu nữ. Tiểu nữ rất cảm kích ngài ấy, về sau nghe nói ngài ấy tạ thế, trong lòng tưởng nhớ nên đã đi thờ cúng một chiếc đèn Trường Minh.”
“Người Vân Châu chú trọng việc lá rụng về cội nên lần này tới kinh đô*, tiểu nữ muốn mang cái đèn Trường Minh này đến.”
Lão phu nhân Anh quốc công vừa nghe thấy quá khứ của tôn nhi thì hốc mắt liền ẩm ướt, ôn nhu hỏi: “Vì sao lại không đưa đèn Trường Minh này đến Yến gia?”
Chiết Tịch Lam: “Vân Châu không có phong tục đưa đèn Trường Minh về nhà. Lão phu nhân, đèn Trường Minh của Yến tướng quân không chỉ có một mình tiểu nữ cung phụng.”
Nàng chân thành nói: “Dân chúng Vân Châu đều nhớ rõ ân đức của ngài ấy, nghe nói ngài ấy tạ thế, nhà nhà cùng đốt đèn Khổng Minh, bên trong thôn của tiểu nữ có không ít người thờ cúng đèn Trường Minh cho ngài ấy. Tiểu nữ chỉ là đúng lúc đến kinh đô nên mang đến thôi.”
“Tiểu nữ không mang đến, còn có vô số đèn Trường Minh được đốt ở Vân Châu.”
Lão phu nhân Anh quốc công hiểu rõ ý của nàng. Ánh mắt bà càng thêm dịu đi: “Ta rất cảm kích các người đã nguyện ý đốt đèn cho nó.”
Chiết Tịch Lam cúi đầu: “Không, là chúng ta cảm kích ngài ấy, cảm kích ngài ấy chiến tử trên sa trường vì chúng ta, người Vân Châu rất tôn kính anh hùng.”
www.wattpad.com/user/thilathila
Lão phu nhân Anh quốc công nghiêng người: “Ta hiểu rồi… các người tới là muốn bái tế Hạc Lâm ư?”
Bà nhường lối, hai ngọn đèn Trường Minh viết tên Yến Hạc Lâm được đặt ở bên trái liền hiện ra. Một chiếc là kiểu dáng của kinh đô, một chiếc là đèn làm bằng ngọc lưu ly mà nàng mang đến từ Vân Châu.
Sắp hai ba năm rồi, trên đèn ngọc lưu ly đã có vết tích.
Nàng quỳ xuống, thành tâm vái lạy, cầu nguyện hắn kiếp sau có thể trường mệnh trăm tuổi.
Ngũ phu nhân cũng cùng nhau quỳ lạy, bà cũng là người Vân Châu, lúc quỳ lạy rất thành kính, sau khi đứng dậy thì kéo Chiết Tịch Lam đến cùng tạm biệt Lão phu nhân: “Mấy ngày nữa là thọ yến của người, ta lại mang theo đứa nhỏ này đi chúc thọ người.”
Lão phu nhân Anh quốc công lại nhìn về phía Chiết Tịch Lam: “Chiết cô nương, ta còn có một chuyện muốn hỏi cô nương, nếu cô nương không muốn nói cũng không sao.”
Chiết Tịch Lam: “Người nói đi ạ.”
“Lúc cô nương vừa tiến vào hình như có hơi giật mình, cô nương đang nghĩ cái gì?”
Chiết Tịch Lam ngẩn người: “Dạ?”
Vừa mới lúc tiến vào?
Nàng nhớ lại nói: “Có lẽ là trông thấy đèn Trường Minh ở nơi này đều được thắp sáng, tiểu nữ rất vui mừng.”
Lão phu nhân Anh quốc công: “Vì sao?”
Chiết Tịch Lam: “Vân Châu nằm ở nơi biên cương, vùng đất bần hàn, người chết cũng nhiều nhất. Nhưng phàm là người có tiền bạc thì đều sẽ đi đốt đèn Trường Minh cho thân nhân đã mất.”
Nàng nói: “Nhưng hoà thượng trong chùa cầm bạc không làm việc, còn đi bán đèn Trường Minh mà chúng ta mua để tiếp tục kiếm tiền, cho nên bên trong chùa ở Vân Châu sẽ không đốt nhiều đèn như vậy.”
“Vừa mới vào Thiên Đức Điện, trông thấy nơi đây đèn đuốc lay động nên tiểu nữ có hơi thất thần.”
Lão phu nhân Anh quốc công giống như nóng lòng muốn biết được càng nhiều thêm: “Nói vậy, đèn Trường Minh mà cô nương đốt cho Hạc Lâm cũng như thế? Nhưng ta nhìn bề ngoài của chiếc đèn này, hẳn là thường được đốt.”
Chiết Tịch Lam gật đầu: “Vâng... Chùa mà tiểu nữ cung phụng coi như tận tâm.”
Kỳ thật không phải, là nàng đã từng làm loạn một lần. Hoà thượng trong chùa bị cung tên của nàng dọa sợ nên không dám lơ là nữa.
Nhưng những lời này nàng không có ý định nói ra.
Nửa thật nửa giả, làm cho người ta tin tưởng thì tốt rồi.
Lão phu nhân Anh quốc công đoán đại khái có lẽ là do nàng cho nhiều bạc. Bà liền gật đầu: “Đa tạ cô nương.”
Chiết Tịch Lam lắc đầu: “Là việc tiểu nữ nên làm“.
Sau đó lại tạm biệt lần nữa, lúc này mới dìu Ngũ phu nhân cùng nhau đi ra ngoài.
Đợi họ vừa đi, Lão phu nhân Anh quốc công lại càng lộ ra nét mặt bi thương.
Một vú già mặc y phục nô bộc đi ra từ sau đại điện, dìu bà: “Lão phu nhân, đó chính là cô nương mà Tam thiếu gia nhắc tới trong thư ư?”
Lão phu nhân: “Hẳn là nàng. Nàng trông có vẻ rất tốt, là người mà Hạc Lâm thích.”
Bà nói: “Chỉ là tiểu cô nương không muốn nói chuyện của nàng với Hạc Lâm.”
Bà thở dài: “Nếu Hạc Lâm vẫn còn, thì tốt biết bao.”
Vú già đi theo bà từ nhỏ, cũng là người nhìn Yến Hạc Lâm lớn lên, nghe vậy cũng cực kỳ đau buồn: “Năm đó thiếu gia viết thư về, nói đã đưa nguyệt đao bảo thạch mà người tặng cho cô nương mình thích, người còn có chút không bằng lòng, cảm thấy cô nương kia thân phận quá thấp.”
Lão phu nhân Anh quốc công bắt đầu chảy nước mắt: “Phải, ta không bằng lòng, lại sợ viết thư đi cự tuyệt không cho nó lấy về một người như vậy sẽ khiến cho nó phân tâm, đánh nhau nào có thể phân tâm được, nên không dám làm cái gì cả.”
Vú già dìu bà chậm rãi bước đi: “Lúc ấy người ăn không ngon ngủ không yên, luôn nghĩ làm thế nào để cho cô nương kia biết khó mà lui, nhưng lại sợ Tam thiếu gia đau lòng, lúc ấy lão nô cùng người tìm cách, thế nhưng còn suy nghĩ không ít ngày.”
Kết quả thiếu gia không thể trở về nữa. Cả phủ rối loạn, lúc ấy bà và Lão phu nhân cũng không quan tâm đến cô nương thiếu gia đã nói đến trong thư.
Đợi đến lúc vật đổi sao dời, đến lúc lại nghĩ đến, cũng thấy không còn quan trọng nữa. Người đã đi rồi, còn quan trọng cái gì nữa đây.
Nhưng không ngờ được, lại vẫn có thể gặp được.
Bởi vì gặp được, nên nhịn không được mà tìm hiểu quá khứ của nàng và thiếu gia.
Lão phu nhân Anh quốc công là người nhịn không được nhất, nói: “Ngươi nói, ta mời nàng tới phủ nói riêng chuyện của Hạc Lâm ở Vân Châu, nàng có đi không?”
Vú già lại lắc đầu: “Cần gì nhắc lại chứ? Lão nô thấy nàng là một cô nương thông minh thông thấu, không phải người sống mơ hồ qua ngày, nhắc đến chuyện năm đó, chúng ta đau buồn, hẳn là nàng cũng thế.”
“Nếu như đau xót không dễ dàng khỏi được rồi, thì đừng để lộ vết sẹo ra nữa.”
Lão phu nhân Anh quốc công liền khóc nói: “Đứa nhỏ Hạc Lâm tốt biết bao.”
Vú già khuyên bà: “Ít ngày nữa người phải làm đại thọ rồi, cũng không thể bi thương như vậy được, kẻo lại bị bệnh, còn làm mọi người phải lo lắng.”
Lão phu nhân lại khóc nói: “Một kẻ tóc bạc như ta làm đại thọ cái gì, nếu ông trời có linh, thì nên làm ta chết đi, để cho Hạc Lâm sống lại.”
Vú già thở dài, “Lão phu nhân, người nén bi thương.”
Người đã chết rồi sao có thể sống lại đây, chỉ có người sống phải thêm bảo trọng.