Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 11: Chương 11: Thịnh Trường Dực hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân




Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là

Thời gian cập nhật: 25/12/2022

Chương 11: Thịnh Trường Dực hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân.

Ở trong trai xá, Ngân Đản đang phàn nàn về việc không thể ăn thịt.

“Nghe nói thịt nai nướng của Bình vương phủ là ngon nhất, vừa mới nhận được thiếp mời ta đã bắt đầu chảy nước miếng rồi. Kết quả thế tử gia lại đột nhiên không đi nữa, tới cái Minh Giác Tự canh suông quả nước này.”

Thịnh Sóc đang ôm kiếm tựa trên tường, nghe vậy trừng hắn một cái: “Câm miệng đi! Trong phật tự, không thể ăn nói bậy bạ.”

Nhưng trong lòng hắn cũng buồn bực. Mặc dù thế tử gia nói là thấy phần đông xe ngựa đi đến Minh Giác Tự nên tưởng nhớ ngoại tổ phụ nên mới quyết định tới nơi này dâng hương. Nhưng làm kẻ phụ hoạ trong bụng Thế Tử gia, Thịnh Sóc biết đây là mượn cớ.

Cho nên lí do thực sự là cái gì đây? Vì tạm thời phát hiện yến tiệc ở Bình vương phủ là Hồng Môn Yến không thể đi?

Khả năng này không lớn, hôm nay Bình vương phủ cũng không phải chỉ mời một mình Thế Tử gia, chỉ là yến tiệc vương tôn bình thường. Vả lại không phải hắn diệt chí khí của chính mình nhưng với tư cách Vân Vương Thế Tử có thế lực yếu vừa đến kinh đô, có đi thì cũng chỉ để làm một người tô điểm thêm mà thôi, hôm nay có muốn tính kế cũng sẽ không tính đến Thế tử.

Vậy là vì cái gì đây?

Thịnh Sóc phát hiện bản thân càng ngày càng không biết được Thế Tử gia nghĩ thế nào. Hắn hơi buồn phiền, rất muốn yên tĩnh.

Kết quả Ngân Đản ngậm miệng rồi thì Kim Đản lại bắt đầu lẩm bẩm, làm cho người khác phải đau đầu.

Hắn oán giận nói: “Phải đó, không thể đi ăn ngon cũng thôi đi, tốt xấu gì buổi tối về chúng ta có thể tự đi mua đồ ăn mua rượu. Hôm nay không biết tại sao còn phải ở lại... Trời ạ, đồ ăn buổi trưa là món chay, cả miệng ta đều nhạt ra chim rồi.”

*淡出鸟来 [đạm xuất điểu lai]: ý muốn nói là nhạt nhạt nhẽo vô vị.

[Đây là một câu nói của Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử. Chữ 鸟 còn có nghĩa là dương v*t, dùng để chửi mắng.]

Thịnh Sóc vỗ đầu hắn một cái: “Đừng có nói tục!”

Ngân Đản cười trên nỗi đau của người khác: “Sóc ca đã nói câm miệng hết đi mà ngươi vẫn nói, hì hì, ăn đánh rồi nhé.”

Kim Đản tủi thân: “Đó là Sóc ca kêu ngươi câm miệng, cũng không phải là kêu ta câm miệng.”

Thịnh Sóc nóng nảy: “Cùng câm miệng! Hai tên đầu đất các ngươi!”

Hắn vẫn bởi vì không đoán không ra suy nghĩ của thế tử gia mà phiền lòng đây, lửa giận rất lớn.

Sau đó nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhíu mày: “Làm sao mà tuyết bắt đầu rơi rồi... Thế Tử gia nói người đi Thiên Đức Điện bái tế các chiến tướng, lẽ ra phải về rồi chứ.”

Kim Đản Ngân Đản ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cúi đầu không nói lời nào.

Thịnh Sóc càng tức giận, vỗ trên đầu mỗi người một cái: “Còn không mau đi xem Thế Tử gia ở đâu! Thất thần làm cái gì!”

Hai tên to con kia tủi thân rũ đầu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, bọn họ vội vàng đi ra, Thịnh Sóc cũng khẩn trương chạy tới.

www.wattpad.com/user/thilathila

Sau đó bọn họ nhìn thấy Thế Tử gia nhà mình đang đứng dưới hành lang, chậm rãi nhét một xấp giấy vụn vào trong tay áo, một công tử ăn mặc phú quý ngã trên mặt đất... đang ôm một cái chân đã gãy.

Thịnh Sóc do dự gọi một tiếng: “Thế tử gia...”

Vị trí gãy chân này vừa nhìn đã biết là do Thế Tử gia đá.

Thịnh Trường Dực lạnh nhạt ừ một tiếng, chậm rãi bước xuống bậc thềm dưới hành lang, từ trên cao nhìn xuống Ban Minh Kỳ ở bên cạnh.

Ban Minh Kỳ đã đoán ra được cái người một lời không hợp liền đánh người ở trước mặt này là Vân Vương Thế Tử... dù sao thì Thịnh Sóc cũng đặc sệt một giọng Vân Châu, biểu muội Chiết gia cũng nói giọng Vân Châu, mấy ngày nay hắn đã rất quen thuộc.

Lại nghĩ tới Vân Vương Thế Tử được bá phụ Chiết gia nhờ vả che chở biểu muội vào kinh, hai người biết nhau, hôm nay Vân Vương Thế Tử đánh mình sợ là vì cho rằng mình là dâm tặc.

Hắn nhịn đau giải thích: “Ngài là Vân Vương Thế Tử? Chuyện hôm nay là ta làm không đúng. Nhưng cái này là cái hiểu lầm.”

Lúc này gã sai vặt đã chạy đến, nhìn thấy Ban Minh Kỳ ngã trên mặt đất, sợ tới mức kêu to: “Thiếu gia!”

Hai người tới nâng hắn dậy, một người muốn đi báo với Ngũ phu nhân, Ban Minh Kỳ lập tức gọi hắn lại: “Đừng, đừng...”

Việc này không thể bị thúc mẫu và biểu muội biết được đâu. Nếu như biết rồi, hắn sẽ không còn mặt mũi làm người. Thế là chân đã gãy rồi còn muốn kiếm cớ cho mình: “Ta, ta bị ngã gãy chân, gọi một người tới nối xương là được.”

Sau khi nói xong mặt hắn đỏ bừng, cảm thấy thật hổ thẹn.

Ban Minh Kỳ luôn luôn tôn trọng đạo quân tử, cả đời chưa từng nói dối, tuyệt đối không nghĩ tới lần thứ nhất nói dối vậy mà lại là vào lúc này.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, bất ngờ, lòng hắn chìm xuống đáy vực.

Hắn nói với Thịnh Trường Dực: “Ta yêu thi hoạ, thích những thứ đẹp đẽ, hôm nay là đúng lúc có hứng vẽ tranh, không hề có ý nghĩ gì khác... Mong Thế Tử gia giữ bí mật cho ta.”

“Ta, ta thật sự rất xấu hổ.”

Thịnh Trường Dực lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói một lời đi thẳng vào trai xá... lần này khó tránh khỏi lại giẫm lên tay hắn một cước nữa, Ban Minh Kỳ đau không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, còn phải tự an ủi bản thân: “Tạ thế tử.”

Hắn coi như Thịnh Trường Dực đã đồng ý rồi.

Gã sai vặt chết lặng, Thịnh Sóc và Kim Đản Ngân Đản cũng không rõ tình hình, có điều người nào thì có chủ tử của người đó, những người phía trước vội vàng đi gọi đại phu, bất luận thế nào, trị chân trước quan trọng hơn, bằng không thì mạng của bọn hắn khó bảo toàn. Những người sau nhanh như bay mà đi... nếu như người bị hại không cảm thấy bản thân bị hại thì người làm hại vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.www.wattpad.com/user/thilathila

Ba người theo sát Thế Tử gia nhà mình đi về, Kim Đản đang đi, chợt thoáng nhìn qua, sau đó oa một tiếng: “Nhìn xem...”

Thịnh Sóc nghe vậy thì nhìn lại, chỉ thấy lại có một người gãy chân giãy dụa bò từ trong căn phòng cách vách ra, kiên cường kéo lê cái chân gãy của mình mà bò.

Nhìn vị trí băng bó của hắn, Thịnh Sóc hoảng hốt một trận: Thế Tử gia lại đá một người từ lúc nào vậy?

Ngân Đản thẳng tính, hoảng sợ kêu một tiếng: “Thế tử gia, đây cũng là do người đá gãy?”

Ánh mắt Thịnh Trường Dực ngừng lại trên chân Phó Lý một lát: “Không phải.”

Hắn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu hờ hững, nhưng là kẻ phụ hoạ Thịnh Sóc cảm thấy lúc này mình lại biết được rồi, không sai... Từ đôi mắt từ từ híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên còn có bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều của Thế Tử gia, hắn biết người đang rất vui vẻ.

Thịnh Sóc nhìn chằm chằm Phó Lý một chút, sau đó lo lắng: Thế tử gia gần đây thích nhìn người gãy chân ư?

Đây cũng không phải thói quen tốt đâu.

Hắn có cần phải viết thư cho lão Vương gia nói một câu không đây?

...........

Phó Lý nằm rạp xuống đất mà bò, trong sự chật vật lộ ra vẻ cứng cỏi, sau đó ngẩng đầu thì thấy gã sai vặt khiêng Ban Minh Kỳ gãy chân bị thương tay trở về, hắn phấn chấn cười lớn một tiếng: “Báo ứng!”

Ban Minh Kỳ: “...”

Hắn liền biết Phó Lý đã thấy bức tranh trên bàn rồi.

Hắn nằm trên giường, liếc mắt qua, đã không thấy bức tranh trên bàn nữa. Hắn thở dài, ấp úng nói láo lần nữa, dùng lời mà mình giải thích với Vân Vương Thế Tử nói với Phó Lý.

Ban Minh Kỳ: “Chỉ là thi hứng quá độ...”

Phó Lý cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, hắn sợ tổn hại đến thanh danh của Lam Lam, thế là thấp giọng gầm lên: “Đừng có lấy khố che mông! Ta thấy ngươi là thú tính quá độ!”

Ban Minh Kỳ xác thực đời này chưa từng làm chuyện như vậy, hắn cũng không nóng giận, xấu hổ nói: “Đạo quân tử...”

Phó Lý lập tức cắt lời, mắng: “Ta nhổ vào, còn quân tử đấy, lục đạo luân hồi trước điện Diêm Vương, ngươi ngồi ngay ngắn ở súc sinh đạo lù lù bất động!”

Ban Minh Kỳ hít sâu một hơi, nói: “A Lý, cho dù đệ nghĩ như thế nào, ta không có ý nghĩ kia.”

Tâm trạng hắn sa sút: “Ta là một người khắc vợ, đã thề cuộc đời này không cưới từ lâu rồi, sao dám làm hại giai nhân.”

Miệng Phó Lý ngập ngừng, nửa ngày không có mắng ra, trong lòng còn có chút áy náy, hắn quay mặt qua chỗ khác: “Xin lỗi.”

Ban Minh Kỳ: “Ta biết, đệ cũng là vì lo lắng cho biểu muội Chiết gia, các ngươi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ra mặt vì muội ấy cũng phải thôi.”

Lại nói: “Tranh ở chỗ dệ hả? Đệ đốt đi nhé, việc này coi như chưa từng xảy ra.”

Phó Lý lập tức gật đầu: “Được!”

Rồi sau đó mới giả mù sa mưa quan tâm: “Huynh đây là bị ai đánh?”

Ban Minh Kỳ không muốn gây thêm rắc rối, nói dối nhiều người không lo*, nói: “Với ngươi giống nhau, là ngã. “

*[Đại loại giống câu nợ nhiều không lo ấy.].

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Phó Lý hoài nghi nhìn hắn: “Ngã”

Ban Minh Kỳ: “Ừm, chạy vội quá.”

Phó Lý thầm nghĩ ngươi thật là không may, thật sự có thể ngã gãy chân, không giống như hắn, cái chân này của hắn là do Lam Lam tự mình đá gãy đấy!

Đang đắc ý, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói của Ngũ phu nhân, đằng sau còn có rất nhiều người đi theo, Phó Lý biết chắc chắn Lam Lam đã đến rồi. Hắn giật mình một cái, vội vàng vươn tay vào chén trà lấy một chút nước vuốt vuốt tóc chùi chùi mặt, sau đó nhếch môi cười.

Lắp bắp gọi: “Lam Lam...”

Chiết Tịch Lam trực tiếp phớt lờ hắn, nhìn về phía Ban Minh Kỳ đang nằm trên giường. Cũng không phải nàng muốn nhìn mà là vừa rồi Ban Minh Kỳ liếc nhìn nàng một cái, sau đó vội vàng cúi đầu không nhìn nữa.

Thế nhưng trong nháy mắt hai người vừa lúc chạm mặt, nàng sẽ không nhìn sai, hình như hắn có ý với nàng.

Mắt Chiết Tịch Lam hơi híp mắt.

Đối với sự yêu thích nam nhân, nàng kỳ thật là có kinh nghiệm. Nhất là sự yêu thích của người không biết cách che dấu chỉ biết cúi đầu giống như Ban Minh Kỳ.

Thật ra hắn có hơi giống với Phó Lý, giống như là lần đầu biết yêu, toát ra vẻ lúng ta lúng túng cùng mời quân hái. Nàng từng không một chút do dự mà hái Phó Lý, nhưng Ban Minh Kỳ...

Chiết Tịch Lam đắn đo trong đầu.

Mặc dù nàng đến để lập gia đình, cũng muốn gả cho một người nhà cao cửa rộng nhưng chưa từng tính toán đến Nam Lăng Hầu phủ. Nàng cảm thấy gả đến nhà cao cửa rộng giống như một việc buôn bán, việc buôn bán của nàng thất bại rồi còn có thể rời đi nhưng di mẫu sẽ sống cả đời ở Nam Lăng Hầu phủ, nàng không thể liên lụy di mẫu được.www.wattpad.com/user/thilathila

Lòng dạ Chiết Tịch Lam không được tính là tốt nhưng tuyệt đối sẽ không làm người vong ân phụ nghĩa, cho nên chưa từng có ý nghĩ gì với Ban Minh Kỳ. Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng lại có hơi động lòng.

Ban Minh Kỳ không giống Phó Lý, tuổi hắn không nhỏ, lại có tiếng khắc thê, lúc trước hắn không thành thân là vì hắn không muốn. Minh Nhụy a tỷ đã từng nói, Đại phu nhân và Nam Lăng hầu vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán nhưng lại không thể tự ý quyết định thay hắn được.

Hắn cho rằng mình khắc vợ nên không muốn định hôn nữa.

Chiết Tịch Lam cảm thấy nhìn vào điểm hắn có chủ kiến đó thì hắn hẳn là mạnh hơn Phó Lý.

Nếu như là hắn bằng lòng cưới nàng, tính toán cẩn thận, Đại phu nhân và Nam Lăng Hầu gia hẳn là cũng sẽ không ngăn cản giống như phụ mẫu Phó gia...

Việc làm ăn này, kỳ thật có thể làm.

Nàng muốn thử ném một chiếc khăn tay cho Ban Minh Kỳ.

Chiết Tịch Lam chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng có chút vui mừng lại có chút do dự. Một năm một cái khăn tay, năm nay đã là năm thứ tư, vẫn chưa từng thành công một cái nào.

Hơn nữa sau một năm lại ném khăn tay nàng thật sự là có hơi ngượng tay.

Thế là trước tiên tạm đè việc này xuống không nghĩ nữa, chỉ đứng một bên xem đại phu băng bó miệng vết thương, dặn dò phải nằm trăm ngày mới có thể xuống giường, lại nghe Ngũ phu nhân hỏi nguyên do, Ban Minh Kỳ nói là ngã... Ngã?

Ánh mắt Chiết Tịch Lam lướt qua chân Ban Minh Kỳ, nhíu mày. Rồi sau đó giống như có cảm ứng, nàng quay đầu ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.

Hôm nay trời lạnh nhưng cánh cửa sổ trúc văn hình lục giác trong phòng lại đang mở ra, nàng chăm chú nhìn lại, ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời.

Lúc nàng đến tuyết đã rơi nhiều, bây giờ mới qua một chút thời gian, tuyết đã như lông ngỗng rơi xuống, trên mặt đất tích một tầng tuyết trắng.

Ở giữa tuyết trắng, Thịnh Trường Dực khoác áo choàng màu đen, đứng dưới một cây phong to lớn điêu tàn cách đó không xa nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau qua ô cửa sổ, hắn khẽ gật đầu rồi đi thẳng về phía trước. Ngay sau đó hắn đã vòng qua cửa sổ, bước vào hành lang, bước qua ngưỡng cửa vào phòng. Tuyết rơi khắp người hắn, trong phòng cũng đột nhiên lạnh đi.

Thịnh Trường Dực hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân vội vàng trả lễ.

Lần này chỉ có một mình Thịnh Sóc đi theo Thế Tử gia nhà mình, trong tay còn cầm mấy cái hộp cơm. Hắn đặt ba cái hộp cơm trong đó lên bàn, nói: “Bình vương phủ đưa cơm chay nên đưa tới để cùng các vị dùng chung.”

Thịnh Sóc có chút ủy khuất, hắn kỳ thật lại không biết thế tử gia đang có ý gì nữa rồi. Đang sống tốt, đến đưa đồ ăn gì chứ. Đưa xong, hắn nhìn về phía Thế tử gia, bây giờ nên đi rồi nhỉ?

Ai ngờ thế tử gia lại nói: “Trời lạnh, không bằng hiện tại cùng nhau dùng bữa đi. “

Ban Minh Kỳ đang muốn giải thích với hắn lần nữa để dặn dò một phen, nghe vậy vội vàng đồng ý: “Được được.”

Trong lòng Ngũ phu nhân lại bất an nhưng Ban Minh Kỳ đã đồng ý, bà không tiện cự tuyệt. Như thế thì nữ quyến cũng không tiện ở lại, bà dẫn theo mấy nhỏ muốn đi: “Hôm nay tuyết rơi nhiều, đã không thích hợp để khiêng con xuống núi, con nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai lại nói sau.”

Ban Minh Kỳ xấu hổ gật đầu: “Đa tạ thúc mẫu.”

Chiết Tịch Lam đi theo sau Ngũ phu nhân, lúc đi đến bên cạnh Thịnh Trường Dực, nàng đột nhiên nhớ tới một việc.

Kỹ năng đá chân của nàng là do Chu gia a huynh dạy, nhưng Chu gia a huynh từng là cận vệ của Thế Tử gia, nghe nói huynh ấy cũng là do Thế Tử gia dạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.