Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 109: Chương 109: Chuyện xưa




Lâm Khinh tỉnh lại vì đau đớn, nhìn lên trần nhà, không biết bây giờ là ngày nào tháng nào nữa, cơ thể không thể cử động được làm y nhớ ra mình đang tu luyện Thái sơn bất phá quyết.

Sau khi dẫn dắt thần thức kiểm tra toàn bộ xương cốt, thấy không sai biệt lắm với dự tính, Lâm Khinh lấy nước thuốc tiếp tục nuốt vào.

Dược lực của nước thuốc hành hạ làm gân mạch căng phồng lên, cơn đau trong xương cốt thì như giòi bọ gặm nhấm từng chút từng chút. Mỗi một lần đau đớn như vậy thân thể lại được tôi luyện cứng cáp thêm một ít.

Trải qua gần một tháng tu bổ, xương cốt đã gần như phục hồi như cũ, nhưng cơ thể vẫn còn rất suy yếu. Lúc này Lâm Khinh quyết định dùng máu của Lục huyền vũ để xương cốt thêm phần rắn chắc.

Quá trình tu luyện giống hệt hành xác, Lâm Khinh tự ngược hết lần này lần khác cố chấp không kêu đau, kỳ thật thân thể y sắp không chịu nổi nữa rồi.

Dược lực của máu Lục Huyền vũ thật sự kinh người, máu tươi tràn ra từ lỗ chân lông, xương cốt kêu lách cách. Nhiều lúc Lâm Khinh không thể chịu nổi nữa đành lôi nước Linh đàm ra uống tạm để linh khí xoa dịu đau đớn.

Ma khí cũng theo đó cuồn cuộn chui vào người, cùng dược liệu tái tạo lại thân thể.

Tâm tình thiếu niên cũng cứ lên lên xuống xuống theo từng cơn đau.

Hai tháng trôi qua.

Lâm Khinh chịu hành hạ mấy chục ngày trời cuối cùng xương cốt cũng được tái tạo lại đầy đủ, y cũng đã luyện thành thức đầu tiên của công pháp Thái dương bất phá quyết - phá.

Phá rồi lập, lập rồi lại phá, đây chỉ là khởi đầu, công pháp này càng về sau mức độ nguy hiểm chỉ cao hơn chứ không có thấp đi.

Lâm Khinh tin tưởng Lam Túc chẳng bao giờ làm hại mình nên vẫn không nghi ngờ gì hết.

Đau đớn đấy nhưng lợi ích thu lại càng nhiều. Lâm Khinh cảm giác tốc độ hấp thu ma khí của y không còn chậm chạp như trước nữa.

Thân thể cũng không còn nặng nề, từng tấc từng tấc trên người đều tràn ngập sức mạnh.

Thiếu niên hơn mười bảy tuổi, thân dong dỏng cao, mái tóc dài ngang lưng. Nét trẻ con trên mặt đã mất đi gần hết. Đôi mắt sắc bén, khí chất thanh lãnh đứng đó, những người đã từng gặp Lâm Khinh trước đó chưa chắc đã có thể nhận ra.

Y thay đổi quá nhiều.

Lâm Khinh hiện tại vẫn đang trong hình dáng của Tạp Phỉ, nhưng chiều cao đã vượt hơn gã khá nhiều, y hài lòng kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới một lượt, lại dùng một tháng nữa bồi bổ thân thể, cuối cùng mới ổn định trở lại.

Lâm Khinh nhẩm tính, còn một tháng nữa là Vấn Thiên tháp mở ra. Thời gian còn lại y lôi mấy ngọc giản mua được từ Tụ bảo phường ra để xem xét.

Không biết thì không sao, lúc kiểm tra rồi Lâm Khinh thực sự giật mình, sau đó mừng như điên. Ở đây có tổng cộng năm ngọc giản thì có những bốn cái là công pháp địa cấp, còn lại một cái chính là công pháp Thiên cấp.

Ngọc giản này chính là một loại công pháp chiến đấu hệ lôi, Lâm Khinh mua nó tính toán đưa cho Lam Túc, không ngờ lại vớ được công pháp Thiên cấp.

Công pháp Thiên cấp ngàn vàng khó cầu. Các tông môn lớn may ra chỉ có một đến hai bộ, mà chưa chắc đã hợp với Lam Túc.

Bình thường toàn nhận đồ nam nhân đưa, Lâm Khinh cảm thấy kiếm được lễ vật tặng hắn thật khó.

Thứ này chắc Lam Túc sẽ thích.

Lâm Khinh quyết định tu luyện công pháp Phi thiên quyết trước đã, đây là một công pháp tu luyện tốc độ.

Không ngờ mới được có vài ngày, kết giới ngoài cửa đã rung lên ầm ĩ, cửa nhà cũng bị người dùng lực đập mạnh.

Lâm Khinh nhíu mày, dùng thần thức nhìn ra ngoài thì thấy khá nhiều thị vệ đứng đó.

"Tạp Phỉ, mở cửa."

"Tạp Phỉ, ra đây mau!!!"

Không biết có chuyện gì xảy ra, Lâm Khinh thong thả đứng lên rồi ra mở cửa, biểu tình trên gương mặt không thể nói là tốt:

"Có chuyện gì?"

Một thị vệ lên tiếng:

"Tạp Phỉ, công tử đã nguy cấp lắm rồi, người muốn gặp ngươi lần cuối!"

"Công tử nào?" Lâm Khinh nhíu mày.

"Là thiếu chủ..."

"Dạ Huyền, hắn bị làm sao?" Tin này thật sự làm Lâm Khinh hốt hoảng, có chuyện gì xảy ra lúc y bế quan thế này.

"Ngươi đi theo chúng ta là biết."

Lâm Khinh nhìn thấy bọn chúng đúng là thị vệ phủ tộc trưởng nên vội vàng sửa soạn rồi đi theo.

Trên đường đi mọi người cũng đang bàn tán xôn xao việc này. Thì ra mỗi một đời tộc trưởng Sa Lý tộc thường chết yểu, bí pháp để kích thích sinh trưởng cho Tử vĩ lan hoa chính là dùng sinh lực và máu tươi của chính thân thể tộc trưởng đánh đổi.

Tuổi thọ của Dạ Huyền vốn dĩ đã không dài như ma tu khác, tu vi thì không thể đột phá, lần bị thương trước đã hao mòn gần hết sự sống của hắn ta.

Vậy mà Lâm Khinh nhìn Dạ Huyền không hề có biểu hiện gì của người sắp hết tuổi thọ, nhớ đến những tháng ngày truỵ lạc của hắn, y cũng phiền lòng không thôi.

Thật ra trong thời gian dài tiếp xúc, Lâm Khinh dần dần cảm thấy người này có thể làm bằng hữu tốt, y không hề mong muốn chuyện xấu xảy ra với hắn.

Mang tâm trạng cực kỳ khó chịu đến phủ tộc trưởng, nhìn thấy con người mà y đang lo lắng vẫn còn dung nhan mỹ miều, hắn đang ngồi trong lòng một nam nhân khác chơi đùa thoải mái, Lâm Khinh cảm thấy không còn gì để nói nữa.

"Ngươi gọi ta đến đây làm gì?"

Dạ Huyền ngẩng mặt lên, tươi cười biến mất trong nháy mắt, hắn vẫy tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài rồi nói với Lâm Khinh.

"Ngươi đã nghe hết mọi chuyện rồi đúng không?"

Lâm Khinh giả vờ không quan tâm, lơ đãng nói:

"Nghe gì cơ? Ta chẳng nghe thấy gì hết."

Dạ Huyền trông thấy bộ dạng này của y thì bật cười, cuối cùng nghiêm túc nói:

"Sa lý tộc này cũng không yên ổn, sau khi ta đi thì ngươi hãy trở về bên cạnh cha ngươi. Còn chiến tranh gì đó ngươi đừng có tham gia vào."

Lâm Khinh nghe thấy từ đi thì nhíu mày, nhưng lập tức bị vấn đề đằng sau làm cho nghi hoặc, y hỏi: "Tại sao?"

Dạ Huyền nhìn Lâm Khinh một lúc, cuối cùng thở dài, nói:

"Thôi nói cho ngươi biết cũng được. Cuộc chiến này thật ra chỉ là một âm mưu mà thôi, một âm mưu đã được tính toán rất lâu rồi."

Hắn lấy tay day day ấn đường, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi:

"Từ xa xưa nhân tu, yêu tu hay là ma tu đều sống chung trên một mảnh đất. Không hẳn là bình đẳng nhưng cả ba đều nước sông không phạm nước giếng với nhau, cho đến khi ma tu chúng ta có một người tên Lý Hạo Dương xuất hiện.

Người này là thiên tài trong giới tu ma, đánh bại hết thanh niên tài tuấn thời bấy giờ, cuối cùng đi lên đỉnh cao của tu chân giới. Sáng lập ra Thiên thánh giáo.

Người này không ngại quan hệ ba phe mà kết giao bằng hữu với hai người, một người là nhân tu tên Diệp Mạch, người còn lại là yêu tu, tên Hoa Vô Tình.

Nhưng đại nạn xảy ra khi Diệp Mạch và Hoa Vô Tình yêu nhau, nhân tu và yêu tu khác biệt về bản chất, vốn đã không được người đời đồng ý, ngờ đâu Lý Hạo Dương lại đem lòng yêu Hoa Vô Tình.

Kết quả của mối tình tay ba này là người chết kẻ sống, vì ghen tuông nên Lý Hạo Dương âm mưu giết chết Diệp Mạch, mà Diệp Mạch thời đó đang là tông chủ của Thiên Huyền tông. Tương lai sáng lạn.

Cuối cùng người không giết được, chiến tranh tam tộc bắt đầu nổ ra, ma tu thua cuộc, Thiên thánh giáo chia làm ba giáo phái như bây giờ, còn Lý Hạo Dương bị phong ấn dưới chân tháp Vấn Thiên. Ma tu bị ngăn cách khỏi Nhật Nguyệt đại lục."

Lâm Khinh tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ yêu hận tình thù của đời xưa cũng ác liệt vậy. Y hỏi:

"Vậy còn hai người kia ra sao?"

"Diệp Mạch bị chấn thương cực kỳ nặng, Thiên Huyền tông đem người về, Hoa Vô Tình bị cưỡng ép tách ra với người kia, cuối cùng đổ hết hận thù lên đầu ma tu. Hắn chính là một trong những đại sư đã tạo nên Huyễn phù thần trận.

Kết cục cuối cùng là Hoa Vô Tình mang yêu tộc vào trung tâm Vạn yêu sơn mạch sinh sống, cắt đứt liên lạc với thế giới. Diệp Mạch và hắn cũng không còn gặp lại nữa."

"Không ngờ câu chuyện xưa này lại ly kỳ đến thế, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến chiến tranh chứ?" Lâm Khinh thắc mắc.

"Có vài kẻ đang âm mưu muốn thành lập lại Thiên thánh giáo, mở phong ấn Lý Hạo Dương, xoá bỏ Huyễn phù thần trận để một lần nữa bước chân lên Nhật Nguyệt đại lục."

"Hiện tại có lẽ đã bắt đầu rồi, tông chủ của Thiên Huyền tông hiện tại đã mất tích, mà tin tức cuối cùng cho biết hắn xuất hiện ở Ma linh giới này. Ngươi nói xem có trùng hợp không?"

Dạ Huyền nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Lâm Khinh.

Lâm Khinh thật sự rất vô tội, tông chủ của Thiên Huyền tông thì liên quan gì đến y? Nghĩ vậy y lập tức phản bác: "Ý của ngươi là sao?"

Dạ Huyền nhíu mày, thật sự hắn nhìn Lâm Khinh bình thản thì hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn đã đoán sai.

Cuối cùng hắn trả lời:

"Tông chủ Thiên huyền tông không ở Nhật Nguyệt đại lục, bao nhiêu kẻ muốn nhòm ngó đến vị trí của hắn sẽ rục rịch. Lúc đó chúng ta không cần phá, có lẽ họ đã tự giết nhau rồi cũng nên."

Lâm Khinh không hiểu.

"Nhưng mấy điều ngươi kể thì có liên quan gì đến việc ta không được tham gia chiến tranh?"

"Ngươi nghĩ khi Lý Hạo Dương thức tỉnh, nó còn đơn thuần là cuộc chiến tranh bình thường sao? Hoa Vô Tình sẽ để yên à? Diệp Mạch sẽ để yên à? Ngươi một con tốt thí đi để chết à?"

Lâm Khinh kinh ngạc kêu lên:

"Ngươi nói cái gì? Ý ngươi là Hoa Vô Tình và Diệp Mạch đều chưa chết á?"

Dạ Huyền dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Lâm Khinh:

"Cuộc chiến đó mới xảy ra một vạn năm trước thôi, với tu vi của bọn họ làm sao chết sớm vậy được?"

Lâm Khinh cạn lời, tưởng đâu chuyện xa xưa thế nào, không ngờ nhân vật chính người ta còn đang sống sờ sờ. Y đang định nói tiếp thì bất chợt Dạ Huyền phun ra một búng máu làm ướt vạt áo trắng trước người.

Y hốt hoảng kêu lên:

"Ngươi làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.