Nơi Dạ Huyền dẫn Lâm Khinh đến huyền âm chi khí nhiều hơn gấp bội phần so với mật địa dưới quan tài.
Đây là một hang động dưới lòng đất, càng đi sâu vào càng tối tăm mù mịt.
Y thong thả cầm Dạ minh châu đi đằng sau, còn Dạ Huyền đi đằng trước mở đường, đột nhiên hắn nói:
"Ta nghe nói nhiều yêu ma quỷ quái rất thích lén lút đi đằng sau lưng người ta lắm đấy."
Tình cờ làm sao đúng lúc này một con Hắc biên bức khổng lồ bám trên tường đá chợt kêu lên một tiếng "chít" kéo dài làm Lâm Khinh giật mình thon thót, vội vàng phóng nhanh lại chỗ Dạ Huyền đang đứng.
Không có việc gì thì đừng doạ dẫm người khác có được không?
Thành thành thật thật đi một đoạn, thực ra nơi đây chỉ có âm khí mù mịt làm không khí trở nên lạnh lẽo, chứ chưa hề có vật gì đáng sợ cả, Lâm Khinh không nhịn nổi tò mò và nói:
"Đây là đâu vậy?"
Dạ Huyền hào phóng giải đáp: "Cửu âm chi địa. Ngươi nghe bao giờ chưa?"
Cửu âm chi địa. Đây là nơi hình thành nên âm khí rất lớn, cách thức kiến tạo ra nó vô cùng tàn độc.
Có hai cách kiến tạo, thứ nhất là cách chôn chín chín tám mươi mốt ngàn bộ xương cốt xuống đất rồi lấy máu vẽ thành đồ án, cuối cùng phong ấn toàn bộ chúng lại. Dần dà, nơi bị phong ấn này sẽ hội tụ âm khí ở khắp nơi đổ về, hình thành nên Cửu âm chi địa. Âm khí nơi này vô cùng nhiều, sát khí cũng vô cùng lớn, thậm chí còn có cả năng lượng tàn hồn.
Cách thứ hai là tự nhiên. Trên một bãi chiến trường cổ xưa, người ta gom hết xương cốt bỏ lại một chỗ, về lâu dài sẽ vô tình tạo ra một Cửu âm chi địa. Đặc biệt việc này lại không hề độc ác, trái lại gom hết âm khí cả khu vực lại một chỗ chính là giúp đỡ cư dân vùng đất đó.
Cảm nhận xung quanh, Lâm Khinh biết đây là loại thứ hai.
Người tu luyện công pháp liên quan đến âm khí đa phần tính cách âm u, vặn vẹo. Như Lâm Khinh không tu luyện mà chỉ hấp thu chúng để sử dụng thôi.
Càng đi vào trong, sát khí và phong bạo bắt đầu hoá thực chất, khói đen bốc lên cuồn cuộn, cực kỳ khó đi.
Dù có Dạ Huyền đi trước mở đường nhưng Lâm Khinh vẫn vô cùng chật vật né tránh từng đạo sát khí.
"Sát khí này có thể cắn nuốt linh hồn, ngươi phải thập phần cẩn thận!" Dạ Huyền nói bâng quơ như vậy nhưng tuyệt nhiên không giúp đỡ Lâm Khinh, thành ra y phải tự cố gắng đề cao cảnh giác, giữ cho tinh thần được minh mẫn.
Còn chưa đến điểm cuối mà Lâm Khinh đã không chịu nổi, Tấm áo giáp Kim giáp trùng vẫn luôn mặc trên người cạch cạch tan vỡ.
Đây là món pháp bảo phòng ngự duy nhất Lâm Khinh vẫn dùng từ khi còn yếu ớt, giờ đây y không kịp tiếc nuối lập tức phải chịu đựng áp lực cực lớn.
Sát khí hoá thành thực chất ép cho y ngạt thở, xương cốt trong người kêu lách cách như sắp tan vỡ, sát khí ảnh hưởng khiến cho hai mắt của thiếu niên hơi lồi ra và đỏ ngầu.
Nếu Lâm Khinh không chống đỡ nổi, rất có thể sẽ bị sát khí ép cho phát điên.
Đúng lúc này một mảnh nguyên thần của Lam Túc bắt đầu phát huy tác dụng. Khí tức của hắn tràn ra bảo vệ toàn bộ linh hồn Lâm Khinh.
Chính là thời cơ này!
Lâm Khinh vừa thanh tỉnh lập tức vứt cho Dạ Huyền một chiếc ngọc giản ghi công pháp rồi tìm một chỗ, nhắm mắt lại vận chuyển công pháp hấp thu âm khí.
Mãi cho đến tám canh giờ sau, Lâm Khinh mới mở mắt ra. Không phải là do đã hấp thu được hết sạch âm khí, mà mảnh nguyên thần trong thức hải đang kêu gọi y.
Lam Túc đang kêu gọi y.
Lâm Khinh giật mình, chợt nhớ ra y chưa hề thông báo cho Lam Túc về chuyến đi này.
Tính đến bây giờ, Lâm Khinh và Dạ Huyền đã ra ngoài được vài ngày rồi.
Lâm Khinh cố gắng tập trung để trả lời Lam Túc nhưng sát khí xung quanh ảnh hưởng thật sâu đến linh hồn, y chỉ cần có động thái gì là chúng sẽ chen nhau chui vào cắn nuốt linh hồn y.
Cuối cùng Lâm Khinh quá bồn chồn lo lắng đành phải gọi Dạ Huyền đang tu luyện gần đó tỉnh lại.
Khí tức trên người Dạ Huyền cực kỳ mạnh mẽ. Khi hắn vừa mở mắt ra, ma khí cuồn cuộn bốc lên mang theo một cỗ uy áp cực lớn khiến Lâm Khinh càng thêm ngạt thở.
Đôi mắt hắn từ đỏ ngầu dần dần trở về trạng thái bình thường, hắn liếc Lâm Khinh bằng một cái nhìn sắc lẹm rồi nói:
"Có chuyện gì."
Ngay cả giọng nói của hắn cũng thêm vài phần âm u, quỷ dị. Lâm Khinh biết hắn đã chính thức tu luyện bộ công pháp kia, nhưng mặc xác, y muốn ra ngoài:
"Đưa ta ra ngoài!"
Dạ Huyền không hỏi nhiều, lập tức đồng ý. Cửu âm chi địa vẫn còn đó, hắn muốn tu luyện lúc nào mà chẳng được.
Cả hai người đi ra khỏi hang động, vừa thích ứng với ánh sáng Lâm Khinh đã nhìn thấy một thân ảnh đang khoanh tay đứng đó.
Lâm Khinh nhìn thấy người trong lòng thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, suýt nữa thì buột miệng kêu hai tiếng Lam Túc.
Cũng may rất nhanh y nhớ được mình đang ở đâu, vội vã nói:
"Tạp Tư, sao huynh đến đây?"
Lam Túc không trả lời mà lẳng lặng nhìn y chăm chú, trong đôi mắt lại có phần xa lạ.
Lâm Khinh vừa trải qua sát khí tẩy rửa nên vô cùng nhạy cảm, y cảm thấy trên người Lam Túc lúc này tràn ngập sát khí, ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua làm linh hồn y run rẩy.
Nhưng rất nhanh y biết được sát khí này không phải dành cho mình mà người đang đứng sau là Dạ Huyền.
Lam Túc một thân cao gầy, mang theo khuôn mặt của Tạp Tư nhìn vô cùng hung ác, giờ đây còn kết hợp với sát khí nồng đậm trên người, trông vô cùng đáng sợ, hắn không kiềm chế được mà tiến tới kéo Lâm Khinh về địa phận của mình.
Có trời mới biết vừa rồi hắn lo lắng đến thế nào.
Trong tộc thì đồn đại thiếu chủ mang nam sủng mới đi chơi. Đến đây thì Dạ Huyền vào hang động xong tiện tay tạo kết giới che chắn. Mà cay cú hơn là tu vi của Lam Túc hắn không đủ, không thể phá vỡ kết giới đó, phải trơ mắt ra đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Lúc này hắn muốn giết người.
Bất kỳ ai mang Lâm Khinh đi cũng không được!
Bất kỳ ai cướp người của hắn cũng không được!
Phải giết!!!
Dạ Huyền cũng vừa trải qua một hồi hấp thu âm khí, thậm chí là cả năng lượng sát khí, hắn cũng cảm thấy địch ý từ người trước mặt dành cho mình, bèn đối mắt nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng đã gương cung bạt kiếm, muốn chiến đến người sống ta chết.
Lâm Khinh kéo tay Lam Túc rồi nói:
"Huynh bình tĩnh lại đã."
Lam Túc không nhìn Lâm Khinh mà nói:
"Đệ đứng ra đằng sau. NGAY. LẬP. TỨC!"
Kiểu này là không muốn nghe rồi. Lâm Khinh ngẫm nghĩ một chút và cảm thấy lần này mình đã sai, bèn nghe lời đứng ra đằng sau hắn.
Dạ Huyền cũng cực kỳ kinh ngạc. Gần hai chục ngày sống cùng nhau, hắn biết rõ chuột nhỏ này ương bướng thế nào, ngạo kiều thế nào.
Ngoài mặt thì nghe lời, bên trong thì chống đối, nào có bao giờ hắn thấy được vẻ nhu thuận như thế này.
Nhìn lên kẻ trước mặt, hình dáng bên ngoài thì mặt dơi tai chuột, nhưng mà khí chất trên người lại không hề bình thường, hắn không phục liền mở miệng nói câu đầu tiên:
"Ngươi muốn chết?"