Lam Túc không ngờ một tháng trời xa cách thiếu niên chẳng những không chào đón mình mà lại còn đang dây dưa với một nữ nhân khác. Y quen nữ nhân này từ khi nào? Tại sao lại dẫn người vào động phủ?
Lâm Khinh nhìn Lam Túc đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt kéo tay mình, trong lòng cũng hơi khó chịu nên mặt y nhăn lại, miễn cưỡng trả lời:
“Ta có việc. Ngươi ở đây chờ đi, một lát nữa chúng ta nói xong ngươi hẵng vào!”
Y nói xong thì gạt tay nam nhân ra rồi đi luôn vào trong động phủ. Mặc kệ hắn đứng đó ngẩn người.
Mãi một lúc sau Lam Túc mới khiếp sợ khi nhận ra sự thật là mình bị thiếu niên bỏ lại bên ngoài. Ngẫm lại một lượt hắn mới thấy thái độ của của mình vừa rồi có hơi thái quá. Quyết định đứng đây điều chỉnh lại tâm tình rồi Lam Túc mới bình tĩnh đi vào trong.
Tiếu Linh Linh mới chỉ kịp nhìn thoáng qua Lam Túc, tuy nàng chưa tiếp xúc với người kia nhưng cũng biết đến danh tiếng hắn, cái làm nàng tò mò lại chính là mối quan hệ của hai người này có vẻ không cạn.
“Có lẽ ta tìm đến y là đúng, nếu lần này thành công. Địa vị của ta trong tộc chắc chắn sẽ vững chắc!” Tính toán xong Tiếu Linh Linh thu hồi hết vẻ nũng nịu thường ngày mà nói thẳng với thiếu niên đang đứng trước mặt:
“Ta có việc cần nhờ ngươi giúp!”
Lâm Khinh không ngờ đến trường hợp này. “Giúp? Giúp gì? Ta và nàng mới gặp nhau có một lần thôi mà? Tại sao ta phải giúp!” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi y nhìn thấy người trước mắt là một nữ tử mong manh yếu đuối cũng không đành lòng làm khó, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Việc gì vậy?”
Tiếu Linh Linh vội đáp lời:
“Thật ra không hẳn là đơn thuần giúp đỡ mà ngươi có thể coi như đây chính là một giao dịch. Ta chỉ muốn nhờ ngươi lấy hộ ta một món đồ ở trong bí cảnh thôi.”
Nghe thấy hai chữ bí cảnh thì Lâm Khinh đã hiểu được phần nào lý do nữ nhân đến đây, y ngẩng đầu lên cẩn thận thăm dò người trước mặt, khi không thấy điều gì khác thường mới phẩy tay tỏ ý nàng có thể tiếp tục.
“Đó là một cấm chế viễn cổ. Tổ tiên ta trong một lần vào bí cảnh đã từng đi đến đó và phá được năm phần cấm chế, nhưng rất tiếc là chưa kịp lấy đi vật gì thì thời gian đã hết, tổ tiên ta liền bị truyền tống ra ngoài.”
Nói đến đây Tiếu Linh Linh ngừng lại một chút rồi mới hạ quyết tâm.
“Ta có thể đưa cho ngươi bản đồ cụ thể nơi đó, ta chỉ yêu cầu duy nhất một món đồ. Những thứ còn lại thì thuộc về ngươi. Thế nào, giao dịch này tuyệt đối có lợi đúng không?
“Món đồ đó là gì?”
“Đó là một cây bút vẽ phù màu đen có khắc tên “Tinh Mặc“. Là một món pháp bảo phụ trợ đạt đến Huyền cấp trung giai!”
Lâm Khinh trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi:
“Tại sao ngươi chắc chắn nơi đó vẫn còn nguyên vẹn? Có nguy hiểm gì sao?”
“Nguy hiểm thì không biết, nhưng nơi đó còn nguyên vẹn thì tuyệt đối chắc chắn, bởi vì bản đồ này chỉ có một cái duy nhất nằm trong tay ta thôi!” Nói xong nàng ta lấy ra một miếng da đưa cho Lâm Khinh.
“Hơn nữa đã vài ngàn năm trôi qua, ta nghĩ cấm chế bây giờ cũng đã lới lỏng ra rất nhiều, ngày tổ tiên ta vào đó tu vi cũng mới chỉ Trúc Cơ đại viên mãn thôi.” Thấy Lâm Khinh chưa cầm lấy miếng da Tiếu Linh Linh lại bồi thêm một câu.
“Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé không tên tuổi, ngươi đặt hi vọng vào ta liệu có viển vông lắm không?” Lâm Khinh vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Ta không biết, lý do có lẽ là “trực giác” của nữ nhân đi...” nàng ta chớp chớp mắt.
Lâm Khinh: “...”
Cân nhắc một chút y vẫn nhận lấy bản đồ, đang định hỏi kỹ càng hơn thì thấy Lam Túc đi vào, thiếu niên lập tức đồng ý mấy điều kiện đó rồi kiếm cớ đuổi nữ nhân đi.
Trước khi từ biệt nữ nhân còn liếc qua Lam Túc rồi nói với Lâm Khinh bằng cái giọng nhão nhoẹt lúc trước:
“Mỹ nhân đệ đệ, vậy tỉ đi đây, tỉ ở nhà chờ tin tốt của đệ...”
Thấy mặt Lam Túc bắt đầu đen lại Lâm Khinh vội vàng đóng cửa động phủ rồi liền chủ động kéo tay hắn, y cười trêu:
“Một tháng liền không gặp mà sao ngươi nhìn ta như thể ta nợ linh thạch nhà ngươi không trả vậy?”
Thấy nụ cười của thiếu niên Lam Túc liền ngẩn ngơ, đâu còn nhớ đến giận dỗi chứ, hắn ôm lấy y vào lòng vừa cười vừa nói:
“Đúng, ngươi nợ ta nhiều lắm... Có trả cũng chẳng biết bao giờ mới hết nữa, thôi thì ta cũng còn thiếu một tiểu đồng bên cạnh. Cho ngươi một cơ hội đấy, phục vụ tốt thì có thưởng. Mà phục vụ không tốt thì...”
“Phục vụ không tốt thì làm sao?” Lâm Khinh đẩy Lam Túc ra, không cho hắn chiếm tiện nghi nữa.
“Thì... để ta phục vụ lại ngươi!”
Lâm Khinh: “...”
Nói chuyện mà không mang theo não cũng mệt quá, đùa giỡn với Lam Túc một lúc rồi Lâm Khinh đột nhiên nói:
“Ngươi biết nữ nhân vừa nãy là ai không?”
“Không biết, mà cũng chẳng quan tâm!” Nghe nhắc đến Lam Túc đã khó chịu, đệ đệ là để nàng ta gọi hả? Đến ta còn chưa được gọi thiếu niên là đệ đệ đâu. Ấm ức liếc sang Lâm Khinh. Hắn lại nói tiếp:
“Nàng ta đến tìm ngươi có chuyện gì vậy? Đừng có tin tưởng người lạ quá!”
“Ta và ngươi thì mới thân quen được bao lâu chứ!” Nghĩ vậy nhưng y vẫn kể hết cho Lam Túc nghe chuyện vừa rồi. Y đã cân nhắc kỹ và cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm nam nhân chuyện này.
Lam Túc nghe thiếu niên nói xong bèn cầm miếng da lên xem thử. Quả thật trên đó vẽ một cái bản đồ bí cảnh cực kỳ chi tiết. Ở ngay góc bên phải bản đồ là một chấm đỏ rất nổi bật. Trên đó ghi duy nhất một chữ “Mặc“.
Lâm Khinh nói: “Chắc đây chính là nơi có cấm chế viễn cổ. Khi nào vào trong đó ta và ngươi cùng đi chứ?”
Lam Túc nhìn bản đồ một chút, xác nhận là thật mới đưa lại cho Lâm Khinh. Hắn trả lời:
“Được!”
Trao đổi xong Lam Túc mới bảo:
“Ngươi chuẩn bị đi, chúng ta đi một nơi trước đã.”
“Đi đâu?”
“Bí mật!”
Hai ngày sau hai người xuất hiện ở một thành trấn cực kỳ sầm uất ở phía bắc Nhật Nguyệt đại lục. Thành trấn này có tên là Phi Dương trấn. Lam Túc kéo thiếu niên vào một khách điếm xa hoa rồi hỏi thuê một gian phòng. Nhìn gã trưởng quầy mặt đầy nghi ngờ muốn nói lại thôi. Lâm Khinh ái ngại quay sang nói khẽ: “Hay là thuê hai gian đi, chúng ta cũng đâu thiếu chút linh thạch ấy!”
Lam Túc quay sang xoa xoa đầu thiếu niên. Thả nhẹ một trung phẩm linh thạch rồi gõ nhẹ lên quầy. Gương mặt tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn, hắn nói: “Nhanh lên!”
“Vâng, vâng, khách nhân đợi một chút!” Rồi hắn ra hiệu cho một tên tiểu nhị. Tên này nhanh chóng dẫn hai người lên lầu.
Lão trưởng quầy đắn đo cũng phải thôi. Hơn một năm đến dị giới, Lâm Khinh đâu còn là thằng nhóc nhỏ bé như xưa nữa. Y bây giờ đã cao đến tai nam nhân rồi, nếu không nhìn đến mặt thì cũng được coi là một nam nhân chân dài vai rộng, hai nam tử đi cùng nhau lại còn thuê một gian phòng. Lão không nghi ngờ mới là lạ.
Mặc kệ ánh mắt của người khác. Lam Túc mặt tỉnh bơ cầm tay Lâm Khinh đi lên lầu. Y không phản đối được nên đành im lặng đi theo. Lên đến nơi y hất tay nam nhân ra rồi giận dỗi:
“Ngươi đi thì cứ đi sao cứ phải lôi lôi kéo kéo vậy?”
Lam Túc không để ý đến lời nói lẫy của thiếu niên chỉ dặn dò: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, chiều nay ta dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt.”
Nghe thấy thế bao nhiêu khó chịu mệt nhọc trong hai ngày này của Lâm Khinh liền tiêu tan, y nhảy lên giường lăn lộn một hồi, không ngờ lại ngủ quên.
Lam Túc mỉm cười ngắm Lâm Khinh một lúc rồi cúi xuống hôn thiếu niên, chỉ những lúc y đang ngủ, y mới ngoan ngoãn mặc hắn thích làm gì thì làm. Cũng chỉ có những lúc như thế này, hắn mới dám đem hết tình cảm phơi bày ra...
Mỗi lần chạm vào đôi môi này, lý trí của Lam Túc gần như chẳng còn sót chút nào. Hắn chỉ còn khát khao muốn được chiếm hữu lấy người dưới thân, biến y thành của mình. Cạy mở nơi ấm áp ấy, thưởng thức hết mật dịch bên trong, đến tận khi môi thiếu niên đỏ bừng hắn mới luyến tiếc buông ra, nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm:
Thật muốn nhốt ngươi lại, giam giữ ở một nơi không ai nhìn thấy nữa...!
Đến khi Lâm Khinh tỉnh lại thì trong phòng không còn ai cả, Lam Túc không biết đã đi đâu rồi? Thay đổi y phục xong nhìn vào Ngưng Ảnh kính để cột tóc lên thì y mới chợt thấy mặt mình hôm nay hơi sai sai, nhưng mà sai chỗ nào thì y không thể lý giải.
“Chẳng lẽ ta nhìn lầm?” Chăm chú nhìn lại y mới phát hiện ra môi mình có một vết rách rất nhỏ. Nghĩ chắc đụng vào đâu đó. Lâm Khinh không để ý đến nữa mà liền đi xuống lầu.
Khách điếm này cực kỳ xa hoa và rộng rãi, Lâm Khinh xuống đến đây thì thấy Lam Túc ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, mắt thất thần nhìn ra bên ngoài.
Gọi tiểu nhị lấy thêm một bình Linh trà, Lâm Khinh mới ngồi xuống và hỏi:
“Sao ngươi không gọi ta dậy?”
“À thấy ngươi ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức.” Lam Túc nghe thấy tiếng và quay lại, gương mặt đã khôi phục lại sự điềm tĩnh.
“Ngươi có ăn gì không? Phi Dương trấn này nổi tiếng với các cách chế biến yêu thú đấy. Ăn khá ngon, lượng linh lực cũng rất nhiều.”
Lâm Khinh chưa bao giờ được ăn thịt Yêu thú được chế biến đàng hoàng, lần duy nhất được nếm đến chính là lần đi chơi trước Lam Túc nướng cho y ăn, mùi vị chẳng ra sao, chắc là do tay nghề của hắn quá kém chăng?
Lần này nghe thấy vậy y khá hứng thú liền gọi cả một bàn đầy thức ăn. Dù sao cũng là ăn chùa. Không phải linh thạch của mình nên y cũng không tiếc.
Vừa ăn món đầu tiên Lâm Khinh đã rất ngạc nhiên, thực sự rất ngon, miếng thịt giòn nhưng không ngấy được tẩm ướp vừa đủ rồi nướng lên, linh lực trong một miếng thịt này phải bằng một nửa viên hạ phẩm Linh thạch. Nhìn lại tên món ăn, hoá ra món này được làm từ thịt Yêu thú Nhất Chi Cửu Dư cấp ba.
Cuối cùng một bàn đồ ăn có đến hai phần ba là vào bụng Lâm Khinh, linh lực chưa kịp hấp thụ còn quá nhiều khiến y muốn bội thực. Liếc sang nam nhân đang nhìn mình cười cười, y căm tức lắm nhưng không làm thế nào được. Chỉ đành dùng ánh mắt để cảnh cáo hắn!