Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 188: Chương 188: Gặp bằng hữu - 2




Lâm Khinh nhìn bóng dáng của phi hành pháp bảo dần dần khuất trong tầm mắt, cả người đổ rạp xuống.

Trong người bây giờ không có một chút linh lực nào, toàn thân kiệt sức, Lâm Khinh lấy vài viên hồi khí đan nuốt vào, nằm trên đất bình ổn hơi thở.

Tình thế vừa rồi quá nguy cấp. Cũng may Dạ Huyền chạy rồi, nếu không người chết là ai còn không biết.

Lâm Khinh cảm thấy cơ thể ổn định trở lại mới chạy đến bên cạnh Thất dực lam điểu để hưởng ké một chút thiên địa nguyên khí, dần dà y lâm vào một cảnh giới cực kỳ ảo diệu, giống như bắt được một tia liên hệ giữa nguyên khí và cơ thể.

Thần thức của Lâm Khinh phóng ra xa, Kim đan lại nứt thêm một đường khá lớn.

Vốn đang tập trung cao độ, bỗng nhiên mặt đất rung lắc ầm ĩ, ánh mắt của Lâm Khinh khẽ động.

Đến rồi. Ma viên hầu.

Ma viên hầu đã cấp chín từ lâu lắm rồi, nó không ngờ hôm nay nhân loại lại dám cả gan mượn lãnh địa của nó độ kiếp, nhưng mà khi nhận ra hơi thở Hung thú viễn cổ, nó lại chần chờ không dám ra ngoài.

Giờ đây kẻ kia độ kiếp thành công, nó muốn tranh thủ diệt trừ đối thủ khi còn suy yếu.

Nhưng ngàn tính vạn tính không nghĩ rằng Thất dực lam điểu không bị ảnh hưởng mấy bởi lôi kiếp, hơn nữa Xích ma quả còn làm tiềm năng cơ thể nó được kích phát đến cực hạn, giờ ai chết vào tay ai còn chưa rõ.

Lâm Khinh nhìn Ma viên hầu khổng lồ vẫn đáng sợ như cũ, y lo lắng nhìn sang Thất dực Lam điểu, thấy trên bầu trời đã trở lại bình thường, linh khí cuồng bạo quanh người nó cũng dần dịu đi thì thoáng yên tâm.

Thất dực lam điểu mở choàng mắt ra, lúc này linh trí của nó đã tiếp cận con người, nó ngửi thấy mùi kẻ thù cũ, lập tức rũ lông đứng lên.

Lần trước nó còn phải trốn chạy dưới uy lực của Ma viên hầu, lần này nhìn lại, hoá ra cấp chín cũng chỉ đến thế.

Lâm Khinh nhìn hai con hung thú gầm gừ nhau, thiên địa biến sắc, đất đá sạt lở, khe nứt không gian bắt đầu vỡ ra. Y vội vàng tránh ra xa, chạy đi tìm truyền tống trận.

Đi một vòng quanh ngọn núi, đến nơi âm khí cuồn cuộn phun trào, Lâm Khinh thật sự tìm thấy một truyền tống trận cổ xưa.

Truyền tống này rất cũ kỹ, vẽ biểu đồ hình ngôi sao năm cánh, bên cạnh đất đá nứt nẻ không làm truyền tống mảy may ảnh hưởng, trái lại làm nó càng thêm huyền bí.

Thất dực lam điểu từng bị Ma viên hầu cho ăn đau, nó thù rất dai, bảy cái xương gai trên hai cánh xoè ra, bắt đầu lao vào công kích. Ma viên hầu cũng không yếu thế, gầm lên dữ dội.

Mắt thấy không gian vì dư lực của trận chiến mà ầm ầm sụp đổ. Lâm Khinh mặc kệ hai con hung thú ngoài kia, phất tay một cái, tám viên cực phẩm linh thạch xuất hiện trên tay.

Tám viên cực phẩm linh thạch này là thứ Lâm Khinh lấy được ở trong bí cảnh, nơi cấm địa cất giấu cỗ quan tài màu đỏ. Từ đó đến giờ y vẫn chưa có thời gian để xử lý chúng, hôm nay vừa hay dùng tới.

Quả nhiên khảm xong tám viên linh thạch vào. Truyền tống trận bắt đầu khởi động, quang mang màu xanh sáng bừng lên rồi vụt tắt.

Lâm Khinh không biết truyền tống này đi đâu, nhưng tốt hơn hết y nên rời khỏi Ma linh giới này.

Y quay đầu nhìn lại chiến trường đằng kia, khẽ truyền âm cho tiểu Thất.

Thất dực lam điểu vừa tung một loạt phong đao làm Ma viên hầu ngã rạp xuống đất, nó luyến tiếc lấy chân bồi thêm một cú nữa vào mặt con hung thú rồi vội vàng bay tới.

Lâm Khinh chờ đợi sủng vật của mình biến nhỏ xong lập tức ném nó vào không gian, bản thân thì dứt khoát bước vào truyền tống trận.

Con Ma viên hầu ăn đau gầm gừ rồi lao đến, nhưng truyền tống trận nhanh chóng loé lên, bóng người trên đó cũng biến mất không thấy. Ma thú tức giận tung một quyền vào đó, nhưng giống như đánh vào khoảng không, truyền tống không mảy may suy chuyển.

Cảm giác chóng mặt ập tới, lần này thần thức Lâm Khinh đã đủ lớn, y có thể cảm giác mình đang ở giữa một khoảng không vô tận, xung quanh là muôn vàn đạo vận di chuyển theo quỹ tích khác nhau.

Lúc cả người bình thường trở lại, hít thấy mùi linh khí quen thuộc, Lâm Khinh biết mình không còn ở Ma linh giới nữa rồi.

Phía đông Nhật Nguyệt đại lục toàn là biển, tu sĩ nơi đây cũng ưa chuộng sống ở trên đảo, đảo Hải Sa thuộc địa bàn của Hải Sa môn là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, toàn bộ hòn đảo rộng lớn nằm giữa biển khơi, bốn phía là những hòn đảo nhỏ, nơi vài gia tộc lớn phân chia nhau.

Tiêu gia là một gia tộc khá lớn, một mình chiếm hữu một hòn đảo nhỏ, khổ nỗi gia tộc này lại bất hoà với Hải Sa môn cho nên quanh năm bị các đảo xung quanh gây khó dễ. Cũng may gia tộc này chuyên nghề ủ linh tửu, mà nơi nơi đều cần linh tửu cho nên bọn họ vẫn có đất sống.

Tuy nhiên dạo gần đây có tin đồn Hải Sa môn đang muốn cưỡng ép Tiêu gia giao ra bí quyết ủ linh tửu, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, tất cả tu sĩ phía đông đại lục đang trông mong hai bên trở mặt với nhau.

Lúc này trong Võ đường của tiêu gia có ba người, Tiêu Cảnh gia chủ tiêu gia đang phiền muộn ngồi trên ghế. Một trung niên cất lời hỏi.

"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác hay sao? Công thức của nhà chúng ta đã truyền được bao nhiêu đời, chẳng lẽ đến đời chúng ta là kết thúc?"

Tiêu Cảnh nhìn vị đệ đệ đơn thuần của mình mà thở dài.

"Ta đâu có muốn vậy, chỉ trách chúng ta quá yếu đuối, từ sau khi lão tổ ngã xuống, trong gia tộc không có một vị nào có thể thăng cấp lên hợp thể kỳ. Bên phía Hải Sa môn tu vi Độ kiếp kỳ có những tám người, chưa kể đến Phàn Lữ. Nghe đồn tu vi của ông ta đã là Đại Thừa trung kỳ rồi."

Lúc này thanh niên trẻ cao ngất vẫn đứng ở đó bước ra, trên gương mặt ngăm đen anh tuấn toát ra vẻ chững chạc, tuy tu vi mới Trúc cơ trung kỳ nhưng mà ánh mắt trong vắt, hơi thở trầm ổn làm những người xung quanh không thể khinh thường.

"Thưa phụ thân, bên phía Địch gia đang thúc giục liên tục, nhưng con nghĩ trong việc này có trá, hơn nữa con đã có ý trung nhân, con sẽ không lấy tiểu thư Địch gia đâu."

Tiêu Cảnh ngẫm nghĩ, nhi tử tuy nói đúng ý mình nhưng mà lão bây giờ mới có tu vi Luyện hư hậu kỳ, dù biết âm mưu nhắm vào gia tộc nhưng vẫn phải nín nhịn thì hơn.

"Vẫn phải chờ đến khi đại hội các tông môn kết thúc đã, lúc đó ta sẽ đích thân đến nhờ vả Vạn Khuê tông."

"Vạn Khuê tông, nhưng tông môn đó ở trên đất liền, hơn nữa vẫn đang lánh đời mà?"

Thanh niên kinh ngạc kêu lên. Tiêu Cảnh thấy vậy liền giơ tay lên day trán, không kiên nhẫn nói.

"Ta tự có cách, các ngươi xuống đi, để cho ta yên tĩnh một chút."

"Vâng. Thưa phụ thân." Thanh niên dù có nhiều điều muốn hỏi nhưng vẫn rất nghe lời, hắn vừa đi ra đến cửa thì đúng lúc có một tên hộ vệ va vào người.

"Á, ngươi đi đứng kiểu gì thế?"

"Ối, xin lỗi thiếu chủ." Tên hộ vệ ôm mặt nhăn nhó, nhận lỗi qua loa xong rồi tiếp tục chạy vào.

"Gia chủ, gia chủ, nguy rồi."

Tiêu Cảnh giật mình nhìn lên, thấy tên hộ vệ thở hồng hộc thì khẽ cau mày, quát.

"Có chuyện gì?"

"Gia chủ, có... có người xông vào cấm địa."

Tiêu Cảnh đứng bật dậy. "Làm sao có thể?"

Cấm địa gia tộc lão đã phong bế hai mươi năm. Tại sao lại có người đi vào được?

Hộ vệ kia run rẩy nói.

"Truyền... truyền tống trận trong cấm địa đột nhiên sáng lên, có người truyền tống tới, là một thanh niên."

"Để ta đến xem." Tiêu Cảnh nhíu mi, đi xuống, vị đệ đệ và thanh niên thấy vậy cũng chạy theo.

Tiêu Cảnh không quan tâm đến hai người, cước bộ ngày càng nhanh.

Lâm Khinh vừa mới đứng vững thân thể thì ngửi thấy mùi muối mặn chát, ngửi hương vị biển cả, y trợn mắt há mồm.

Từ khi xuyên qua đến giờ Lâm Khinh mới được nhìn thấy biển, không ngờ còn có thể nhìn thấy quang cảnh mà chỉ nơi y sống mới có.

Quan sát xung quanh, nơi đây là rìa một hòn đảo, cách một đoạn dài bãi cát nữa mới đến mặt nước, hai bên trồng những loại cây kỳ dị màu xanh mướt mắt, y phấn khởi lao ra bãi cát, không ngờ lại va vào kết giới.

Cái quỷ gì đây.

Lúc này bên ngoài đã phát hiện người tới, bắt đầu kêu la ầm ĩ, nhưng bọn họ cũng không thể xông vào bên trong cấm địa cho nên chỉ đứng bên ngoài cầm pháp bảo giơ lên.

"Tiểu tặc kia, ngươi là ai mà dám xông vào đây, khôn hồn giơ tay chịu trói."

Lâm Khinh miệng giật giật, chưa kịp nói câu nào thì đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.

"Tránh ra."

Tiêu Cảnh vừa bước chân đến rìa cấm địa thì chạm mặt với Lâm Khinh, y khoác trên người bộ y phục màu xanh, đôi mắt hờ hững nhìn sang.

Tuy tu vi của Tiêu Cảnh không tốt cho lắm nhưng nhìn người rất giỏi, lão cảm thấy vị khách không mời mà đến này rất không tầm thường.

Nhưng không ngờ lão còn chưa kịp nói câu nào thì thanh niên bên cạnh đã vui mừng hét lên, nào còn thấy bóng dáng của trầm ổn với cả chững chạc.

"Lâm Khinh. Phải ngươi không Lâm Khinh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.