Lâm Khinh ngồi trên lưng Thất dực lam điểu bay thẳng đến Vạn yêu sơn mạch. Thần thức liên tục phát tán để tìm kiếm đám Ti Lan, mãi đến khi vòng đi vòng lại trên bầu trời hai vòng mới thấy đá truyền tin sáng lên.
“Lâm Khinh, ngươi đến chưa?”
“Đến rồi, ngươi đang ở đâu?”
“Tình hình chỗ này đang rất nguy cấp, có một con yêu thú cấp bảy đang đuổi theo chúng ta không bỏ!”
Lâm Khinh không trả lời, y nương theo bạo động của linh khí phát hiện ra phía đông nam sơn mạch có khí tức giao tranh.
“Tiểu Thất, hướng đông nam.”
Dưới đất hiện tại hệt một mớ hỗn độn, cây cối gẫy đổ ngả nghiêng. Cả bốn thanh niên đang cố gắng chống đỡ trước một con Hắc chi chu cấp bảy. Yêu thú liên tục nhả tơ hòng vây khốn bọn họ lại, Đan Mạch liên tiếp dùng kiếm chém vậy mà đám tơ cứ đứt sợi này lại mọc sợi khác.
“Lâm khinh nói huynh ấy đang ở đâu?”
Ti Lam cầm đao bổ thẳng một phát vào cái đầu cứng như đá của con yêu thú, hổn hển thở.
“Sắp đến rồi, nhưng mà các ngươi nghĩ coi Lâm Khinh có giải quyết được con vật này không?”
Tiêu Lan liên tục dùng roi quấn lấy chân Hắc chi chu, nàng gào lên.
“Thêm một người còn hơn, ta không chống đỡ được lâu nữa đâu.”
Chỉ riêng Phong Huyết từ đầu đến cuối vẫn im lặng, gã liên tiếp phóng ma khí nhưng Hắc chi chu vẫn không việc gì.
Bỗng nhiên cây cối lung lay, mặt đất lắc lư, Ti Lam hoảng sợ hét ầm ĩ.
“Các ngươi có cảm thấy gì không?”
“Gió.” Đan Mặc thì thầm, “Ta cảm nhận được gió đang nổi lên.”
“Đúng vậy.” Phong Huyết vừa dứt lời, trên đầu bỗng tối sầm lại, tiếng rít gào vang vọng khắp không gian.
Là thứ gì vậy?
Cả bọn đứng đờ ra, mặc cho uy áp bao trùm đè ép mình xuống.
Thất dực lam điểu phóng xuất uy áp, Hắc chi chu cấp bảy sợ đến co rúm lại, tính đánh bài chuồn chạy đi, Thất dực lam điểu há miệng ra thổi một đoàn hoả diễm hướng tới Hắc chi chu, nhất thời tơ trên người của nó bị đốt sạch.
Hắc chi chu liền nằm thủ phục xuống đất, không dám giãy giụa nữa.
Lâm Khinh lập tức nhảy từ trên lưng Thất dực lam điểu xuống đất.
Bốn người Đan Mặc gặp được Lâm Khinh thì thở phào một hơi. Ti Lam mừng rỡ xông đến cho y một cái ôm.
“Yêu thú nơi này thật quá nguy hiểm, may mà huynh đến kịp, không chúng ta sẽ trở thành bữa trưa cho nó mất.”
Lâm Khinh không cười, y nhíu mày, “Vạn yêu sơn mạch càng vào sâu càng nguy hiểm, các ngươi đi bên rìa sẽ không gặp phải những yêu thú cấp cao này.”
Tiêu Lan nhìn chằm chằm Thất dực lam điểu thu nhỏ lại đậu trên vai Lâm Khinh, nó thấy ánh nhìn hướng về mình còn rất linh tính mà “chíp” một cái.
Thật không thể tưởng tượng nổi con vật bé nhỏ này lại là con yêu thú khổng lồ vừa nhìn thấy. Tiêu Lan ngượng ngùng giơ tay lên chào.
“Vốn dĩ chúng ta chỉ đi bên ngoài rìa, nhưng mà tình cờ có một đoàn ma tu đi ngang qua, chúng ta sợ bị nhận ra nên phải đi đường vòng, đi loanh quanh thế nào lại lạc đến tận đây.” Đan Mặc giải thích.
“Được rồi.” Lâm Khinh gật đầu, nói thẳng vào việc chính. “Rốt cuộc là có chuyện gì mà các ngươi lại không thể nói qua đá truyền tin mà phải gặp trực tiếp?”
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Lan đứng ra.
“Ngươi sống ở Ma linh giới một thời gian có bao giờ nghe thấy tin đồn ta là nhi nữ của Túc Phi hay không?”
Tiêu Lan nói thẳng tên Túc Phi làm Lâm Khinh giật mình, thật ra y chỉ nghe thấy một lần duy nhất, nhưng vẫn thuận theo gật đầu.
“Ta có nghe, sao vậy?”
“Thật ra...” Tiêu Lan do dự một chút rồi nói, “Thật ra ta không phải là con thân sinh nhưng mà đúng là được Túc Phi nhặt về nuôi. Bình thường nghĩa phụ cũng rất chiếu cố ta. Lần này nếu không phải việc ta nghe được quá mức động trời, ta cũng không đến mức phải làm đến một bước này.”
Một bước này chính là xé rách mặt mũi, phản bội ma tu.
Lâm Khinh không rõ nàng ta nghe được chuyện gì, nhưng biết việc này rất quan trọng, y nghiêm túc lại, “Nơi đây không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Dứt lời Thất dực lam điểu liến biến khổng lồ. Lâm Khinh đợi bọn họ nhảy hết lên rồi bay thẳng lên trời.
Dù sao uy áp của Thất dực lam điểu còn đó. Lâm Khinh tin chẳng có ai dám bén mảng đến trêu chọc nó đâu.
Tiêu Lan hít sâu một hơi rồi kể lại.
“Ta nghe mang máng là Lý Hạo Dương muốn bày một trận pháp viễn cổ để triệu hồi thế giới chi tâm. Việc này lẽ ra chẳng có gì nhưng mà trận pháp đó lại cần máu của một vạn tu sĩ để làm vật dẫn, cần một trăm tu sĩ dưới năm mươi tuổi làm tế phẩm, hơn nữa phải có trái tim của yêu vương làm mắt trận.”
Tiêu Lan cười tự giễu.
“Nói ngươi cũng không tin chứ sống chết của tu sĩ lẽ ra cũng chẳng liên quan đến ta đâu, ta không cao thượng đến vậy.”
Nếu Lý Hạo Dương không lợi dụng chiến tranh để đạt được mục đích của mình thì đúng là nàng sẽ chẳng quan tâm, nhưng việc liên quan đến đồng bào, thậm chí chính bản thân nên nàng không nhắm mắt cho qua nổi.
Lâm Khinh gật đầu, “Ngươi kể tiếp đi.”
“Ta nghe hai người đó bàn bạc, Lý Hạo Dương sai năm vị đường chủ dẫn dắt quân đội đến tu chân giới để hi sinh chứ không phải là chiến đấu. Thật ra tất cả ma tu đều là tử sĩ, chỉ cần ma khí trong người còn, Lý Hạo Dương có thể làm bọn họ xoá sạch khỏi thế giới này.”
Lâm Khinh chấn kinh. “Nghĩa là tất cả ma tu đều bị Lý Hạo Dương khống chế???”
Tiêu Lan nghiêm trọng gật đầu. “Cũng không hẳn, nhưng mà hình như lão có thể điều khiển được ma khí trong người của chúng ta. Gã muốn ma tu thành con tốt thí, kéo tu sĩ các tông môn lớn xuống nước.”
Lâm Khinh nổi hết da gà. Ma khí, thứ này trong người y cũng có, dù Bích Xích thánh tôn có khu trừ giúp nhưng thật ra sâu trong xương cốt y là công pháp Thái Dương bất phá thức. Công pháp này luôn cần ma khí để duy trì.
Nếu gã ta có thể khống chế người có ma khí, có thể nào khống chế được y không?
Không thể nào. Lâm Khinh không tin sẽ có người khống chế được ma khí trong cơ thể người khác, trừ khi gã cài vào người họ có thứ gì đó...
Còn thứ gì thì chỉ mình Lý Hạo Dương biết.
“Nhưng mục đích của Lý Hạo Dương là gì? Lão không lo lắng cho địa vị của mình hay sao?”
“Ta không biết. Tiêu Lan lắc đầu, “Ta chỉ nghe câu được câu mất thôi, Lý Hạo Dương đã sai nghĩa phụ ta sắp đặt trận pháp này suốt mấy tháng nay. Hình như mắt trận nằm ở Ma La sâm lâm. Gã ta nói rằng lợi dụng lúc phá Huyễn Phù thần trận để lấy đi thứ gì đó.”
Tiêu Lan nói mơ mơ hồ hồ làm Lâm Khinh cũng mông lung theo, hiện giờ y lo lắng cho bằng hữu của mình ở Thiên Huyền tông, bây giờ tất cả ma tu mà tự bạo để kéo tu sĩ xuống nước thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng mà nếu đúng như Tiêu Lan nói thì chỉ cần giết được Lý Hạo Dương là mọi chuyện có thể được giải quyết.
Lâm Khinh chần chừ, nửa muốn quay trở lại tông môn, nửa muốn chạy đến ngay Huyễn phù thần trận. Cuối cùng y cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy việc ngăn cản Lý Hạo Dương quan trọng hơn. Y sợ Lam Túc không phải là đối thủ của gã.
Hơn nữa Lam Túc không biết tí gì về âm mưu này. Địch tối ta sáng, y sợ hắn gặp bất lợi.
Nói ý định của mình xong. Đám Tiêu Lan cũng đồng ý với cách làm của Lâm Khinh, y điều khiển Thất dực lam điểu thẳng hướng Ma La sâm lâm mà bay.
Dấu chân ma tu trải dài khắp đại lục, Hoàng Thanh Cương chỉ cầm cự được một lát, kết giới đã bị đám lão tổ Đại Thừa kỳ phá tan. Lúc này gã ta đã nhanh chân cuốn theo đám đệ tử chạy trối chết.
Mấy vị lão tổ không làm được gì đành ai về nhà nấy, mang theo đệ tử đi về.
Bọn không hề biết nghênh đón ở tông môn là đội quân năm ngàn ma tu đang trực chờ để chiến đấu.
Ở tại Ma La sâm lâm. Lý Hạo Dương đang khoanh tay nhìn Hoả Xích long và Diệp Mạch liên thủ phá trận.
Trận pháp này cực kỳ khó gỡ, nếu không phải năm xưa Hoa Vô Tình gỡ nội đan của mình ra để làm mắt trận thì Huyễn phù thần trận cũng không thể hình thành.
Giờ đây phá trận cũng cần đột phá từ đó. Nội đan của y cũng nên trả về chủ cũ rồi.
Hoa Vô Tình hoá thành Hoả Xích long cao trăm trượng, uy áp khổng lồ tràn ra, hư không bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên một vầng liệt nhật chói mắt hiện ra, quang mang vô tận mãnh liệt bạo phát, phóng xạ ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Sau một khắc, phong vân biến sắc, thiên địa chấn động, Hoả Xích long đầu rồng phun ra tử hoả quang mang hóa thành một đạo tuệ tinh, mãnh liệt đâm vào một góc nhỏ của Huyễn Phù thần trận.
Diệp Mạch nhận cơ hội này dùng ấn pháp để làm sâu thêm vết nứt.
Chỉ trong nháy mắt, hai đòn tấn công phác thiên cái địa đánh vào chính giữa mắt trận, đại trận to lớn rung lắc dữ dội, vết nứt lan tràn tứ phía. Hoả Xích long gầm lên, âm thanh vang vọng đất trời
Phá cho ta!
Huyễn phù thần trận kinh thiên hãi tục bằng mắt thường sụp đổ, bỗng nhiên ở trong mắt trận bay ra một thứ nhìn như quả trứng ngỗng mang theo quang mang tử sắc, vật này bay vút lên cao, hướng thẳng tới Hoả Xích long.
Đây là khoả nội đan của Hoả Xích long. Hoa Vô Tình không có nội đan, mất gần vạn năm ngủ say, cuối cùng may mắn tự thân chuyển hoá linh khí trong người thành thiên địa nguyên khí, một tay đã chạm vào đại đạo.
Khoả nội đan này bây giờ mới trả về chủ cũ.
Đúng lúc Hoả Xích Long muốn nuốt khối nội đan này vào thì dị biến phát sinh.
Một chưởng ấn phô thiên cái địa ập đến, cả Hoả Xích Long và Diệp Mạch vội vàng né về sau, nhưng mà cả hai phi thường kinh ngạc thân thể cả hai đều không thể cử động nổi, Diệp Mạch rất nhanh phát hiện linh lực trong người dần dần bị xói mòn.
Vực.
Lý Hạo Dương thế mà đã ngộ được Vực.
*Chú thích: Vực hay còn gọi là Lĩnh vực. Khi đạt đến một tu vi nhất định, tự bản thân tu sĩ có thể sinh ra quy tắc của chính mình, đó chính là Vực. Ở trong Vực đó, tất cả mọi sinh vật đều phải nghe theo quy tắc mà tu sĩ đó tạo ra. Nói cách khác, ở trong Vực của Lý Hạo Dương, mọi linh lực hay tu vi của hai vị lão tổ đều trở nên vô dụng.