Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 161: Chương 161: Khiêu chiến - 3




"Tiểu chủ nhân nói gì cơ?" Lưu Toàn giật mình hỏi lại.

Lâm Khinh khoanh tay, khinh khỉnh nói:

"Không có gì. Ta thấy ngứa mắt với một vài người không biết xấu hổ thôi."

Lưu Toàn ngơ ngác, mãi mới nhìn thấy ánh mắt của Lâm Khinh, vội nhìn theo, thấy tông chủ của bọn họ đang đứng nói chuyện với ba vị tiên tử xinh đẹp ở trên kia.

Hàn Nguyệt tuy đã nghe thấy chính miệng Lam Túc thừa nhận rồi nhưng vẫn không tin tưởng. Nàng vẫn nghĩ Lam Túc chỉ đang chơi đùa nên còn chưa hết hi vọng. Mỗi ngày phải lượn qua trước mặt hắn ba lượt để soát độ tồn tại.

Lam Túc cảm thấy chừng nào còn chưa làm đại điển song tu thì chưa được yên. Hắn lờ Hàn Nguyệt đi, chỉ nói chuyện với hai vị sư muội.

"Sư huynh, ta thấy huynh nhàn nhã vậy, không lo cho tiểu tình nhân à?" Tử Lan tiên tử vừa đến đã trêu đùa Lam Túc. Nàng liếc một lượt, vài người đứng cạnh đấy rất thức thời mà đi ra chỗ khác. Tử Hi bên cạnh rất tự nhiên mà ngồi xuống, khoác tay lên người Lam Túc.

"Đệ ấy không cần ta phải lo." Lam Túc ngẩng đầu nhìn xuống lôi đài, vừa lúc bắt gặp ánh mắt u oán của Lâm Khinh nhìn về phía này, hắn bất đắc dĩ bật cười, nhẹ nhàng đẩy tay Tử Hi ra.

"Tiểu sư muội, muội lớn rồi còn thích thân thiết với sư huynh như hồi bé à?" Tử Lan hiểu ngay tình huống, vội cười trêu.

Tử Hi im lặng, trên mặt xuất hiện ý cười, nàng nói:

"Sư huynh bây giờ khác trước rồi, đã có người cần quan tâm, chúng ta đúng thật là không nên làm phiền huynh ấy nữa."

Nói chuyện một lúc, dưới đài bắt đầu ồn ào, Lam Túc không để ý đến các nàng nữa mà bắt đầu nhìn xuống dưới. Hai người còn lại cũng kiếm một chỗ rồi ngồi xuống.

Trong thâm tâm ai cũng tò mò không biết thực lực Lâm Khinh như thế nào.

Lúc này, tiếng gió rít gào từ xa thổi tới, một con Phi ưng cấp sáu khổng lồ có bộ lông màu vàng kim chậm chậm xuất hiện trên bầu trời, trên lưng nó ẩn hiện vài bóng người.

"Ha ha, tỉ thí này làm sao thiếu ta được." Người chưa tới tiếng cười sang sảng đã vang vọng khắp nơi, nhoáng một cái, trên mặt đất đã xuất hiện ba người, con Phi ưng kêu lên một tiếng, lại bay vút vào giữa tầng mây.

Thanh niên vừa cười sang sảng cực kỳ anh tuấn, chỉ là trên đầu trọc lốc không có một sợi tóc, người mặc khổ sam màu nâu, trên cổ đeo một chuỗi phật châu óng ánh kim quang, hông dắt thanh huyết đao dài bốn thước. Tuy hình dạng bên ngoài của gã trông giống hệt phật tu như vậy nhưng mà trên người chẳng thể che lấp được sát khí, mùi huyết tinh nồng nặc xung quanh thân.

Bên cạnh gã ta là một mỹ nữ cao ráo tóc vàng nổi bật, bộ giáp ngoài ngắn ngủn hở cả vòng eo nhỏ, bên dưới là váy dài thêu linh văn, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một kiện pháp bảo địa cấp.

Hai người này tu vi đều là Nguyên Anh sơ kỳ.

Người còn lại cũng là một nữ nhân, từ trên xuống dưới không tìm được điểm nào đặc biệt, gương mặt nàng ta nhìn tầm thường đến mức nếu nhìn qua một lần chưa chắc đã nhớ được. Tu vi của nàng cũng chỉ là Kim đan đại viên mãn, khí tức quanh người cực kỳ bình lặng.

Tuy tầm thường nhưng mà Lâm Khinh lại cảm thấy trong ba người vừa tới, không người nào là đơn giản cả.

"Phí Khanh. Ngươi vừa chui ở đâu về mà một thân máu tanh vậy? Mị Mị, Hồng Nguyệt, lại đây ca ca ôm ấp cái nào."

Vẫn là Vân Lãng với cái miệng tiện lên tiếng đầu tiên. Mị Mị và Hồng Nguyệt trái lại không thèm liếc mắt tới. Đôi tay đang giang ra của hắn cũng phải rụt về.

"Ài, đầu năm nay mỹ nữ thật là lạnh lùng nha."

Vân Lãng vừa nói xong, Phí Khanh đột nhiên động thủ, gã ta vung tay, hàng loạt linh văn hình chữ phạn bay tới, khí tức hồng hoang xen lẫn, rất có môn đạo.

Chỉ thấy một tay Vân Lãng giơ lên, vẽ một vòng vào hư không trước mặt, một mặt gương bằng băng tuyết phẳng lặng hiện ra, sau đó điên cuồng hoá lớn, không gian bỗng trở nên lạnh lẽo cực điểm.

Gương băng khi chạm vào linh văn chữ phạn thì đột nhiên vỡ vụn hoá thành vô vàn điểm nhỏ, bám vào linh văn tầng tầng lớp lớp, đòn tấn công rất nhanh đã bị vô hiệu hoá.

Vân Lãng cười nhạt, "Phí Khanh. Ngươi có ý gì?"

Phí Khanh không nói nhiều, chỉ dùng hành động để chứng minh, gã giơ tay kéo nữ nhân cao ráo tên Mị Mị vào lòng mình rồi ôm chặt lấy.

"Nàng. Là của ta."

Câu nói này ngoài Lâm Khinh không hiểu thì tất cả đệ tử ở đây đều phải giật mình ngạc nhiên. Mỹ nhân từ khi nào lại rơi vào tay tên điên này rồi.

Vân Lãng đứng chết trân ở đó, rất nhanh mọi người hiểu ý lùi lại phía sau, chỉ có Mị Mị là cười lên khanh khách, "Thôi thôi. Chúng ta để cho phu nhân tông chủ phải chờ quá lâu rồi kìa!"

Ai cũng biết chuyện ba người này dây dưa với nhau mấy chục năm rồi, mọi người nghe nàng nói vậy cũng hùa vào.

"Đúng đúng, chúng ta chỉ chờ mỗi ba người nữa thôi."

Lâm Khinh từ đầu đến cuối không nói một câu gì, vẫn lạnh nhạt khoanh tay đứng đó, nhưng thật ra y đang quan sát đối thủ.

Bốn đệ tử Nguyên anh kỳ thì có một người mới thăng cấp, tu vi còn chưa ổn định, ba người còn lại đều cực kỳ mạnh. Đã xác định rõ Vân Lãng là băng hệ linh căn, vận dụng rất thuần thục. Còn lại hai người kia nữa thôi...

Thanh niên tên Phí Khanh kia y còn chưa nhìn rõ sâu cạn. Nữ nhân bên cạnh thì chưa hề ra tay.

Nhưng mà Lâm Khinh từng thoát chết một lần khi đụng độ với hàng loạt ma tu cao cấp nên y cũng không sợ hãi gì.

Một canh giờ thôi mà.

Nghĩ như vậy Lâm Khinh liền dẫn đầu nhảy lên lôi đài, chọn vị trí chính giữa mà đứng. Đám đệ tử bị khiêu chiến ngẩng đầu lên thấy thế cũng lần lượt đi lên.

Nhất thời toàn bộ khán đài xung quanh đều im lặng. Mọi người cảm thấy Lâm Khinh quá liều, dựa vào đâu mà y có thể tự tin có thể chống đỡ trong vòng một canh giờ không ngã chứ.

Vị quản sự hét lên:

"Khiêu chiến bắt đầu. Tuyệt đối không được gây chết người. Trận chiến sẽ diễn ra trong một canh giờ. Chưa đến thời gian, chưa dừng lại.

"Ồ." Toàn bộ khán đài ồ lên. Chưa đến thời gian chưa dừng lại, vậy nếu Lâm Khinh không trụ được một canh giờ thì xác định sẽ bị ăn hành rồi. Lời này của quản sự làm mọi người càng thêm hào hứng.

"Mời các hạ lên trước." Vân Lãng lịch sự phong độ nói xong mới phẩy tay, nhất thời mười hai người trên lôi đài mỗi người nhảy về một hướng, quây Lâm Khinh vào giữa.

Lâm Khinh rút Hắc Vụ ra, tính toán xem nên loại ai trước.

Đầu tiên là phải gạt bớt mấy tên Kim đan đại viên mãn đi đã, sau đó mới có sức để tránh đòn của bốn kẻ kia.

Đúng. Trận này không đòi hỏi phải thắng. Lâm Khinh dự định chỉ tập trung tránh đòn là chính. Miễn làm sao có thể trụ vững được một canh giờ.

Phía bên kia có tám người có tu vi Kim đan đại viên mãn, chia rải rác bốn phía. Bên cạnh đều có một vị Nguyên anh kỳ đứng trợ trận.

Nhìn trận thế này. Xem ra phải mất tí sức rồi đây.

Trong khi đó trên khán đài đang ầm ĩ cá cược. Ngay cả ba vị tiên tử cũng hào hứng.

"Đại sư huynh, huynh có cược cho tiểu tình nhân của mình không?" Tử Lan vui vẻ quay sang hỏi.

Hàn Nguyệt bên cạnh nghe thấy thế thì hào hứng: "Vị tiểu tình nhân này mỏng manh như vậy. Huynh không sợ y bị đánh hỏng à?"

Lam Túc liếc sang, thờ ơ nói:

"Đệ ấy chắc chắn sẽ trụ vững. Không cần cược." Hắn hơi nhăn mi, dùng hết sự kiên nhẫn nói chuyện tử tế với các nàng, "Từ nay về sau các muội đừng có gọi Lâm Khinh là tiểu tình nhân nữa, y là đạo lữ của ta, chỉ còn thiếu một cái đại điển song tu nữa là chúng ta sẽ trở thành một thể. Ta mong các muội tôn trọng y."

Tử Lan cười khanh khách. Nàng nói: "Muốn được sự công nhận của chúng ta cũng phải cần có tí thực lực nha. Hay là huynh muốn bảo hộ y mãi, như vậy là nuôi con chứ không phải là tìm đạo lữ đâu."

Lam Túc cau mày, hắn ghét nhất nghe những lời này. Vị sư muội này quá thẳng tính, lời thì cũng đúng nhưng lại làm người khác khó chịu. Hắn hừ lạnh.

"Chuyện của ta từ bao giờ cần các muội đến lo vậy? Cứ nhìn y chứng minh thực lực của mình đi." Nói xong Lam Túc đứng dậy, đi sang phía mấy trưởng lão rồi ngồi luôn ở đó.

Đỡ phiền.

Tử Lan hét lên: "Huynh... huynh thật quá đáng."

Tử Hi ngồi im lặng bên cạnh tuy không nói câu nào nhưng gương mặt đã trở nên lạnh lùng cực điểm, đôi mắt tối tăm không biết nghĩ gì.

Trở lại lôi đài. Lâm Khinh cảnh giác nhìn Phí Khanh đang khoanh tay đứng hiên ngang nơi đó, xung quanh là ba đệ tử Kim đan đại Viên Mãn đứng kèm, y bỏ qua quay sang phía khác. Quyết định chọn vị Tô Hoài Phong vừa kết anh xong.

Linh khí truyền tới, Hắc vụ kêu lên ong ong. Lâm Khinh ra một chiêu thăm dò đánh thẳng vào bốn đệ tử đang đứng đó.

Tô Hoài Phong cũng đoán ra được cục diện này. Gương mặt tràn đầy chính khí không cười mà nhanh nhẹn lấy từ túi trữ vật ra một chiếc hộp, hắn vỗ một cái, bảy thanh phi kiếm nhỏ phóng ra, tạo thành một kiếm trận.

"Thất tinh kiếm trận. Mới bắt đầu đã có trò vui rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.