Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 16: Chương 16: Trồng trọt




Mất đến năm ngày, Lâm Khinh mới luyện hoá xong giọt tinh huyết Bạch Cốt Long đầu tiên, y không dám nuốt ngay thêm giọt nữa. Mà vội vàng điều tức để ổn định cơ thể.

Một khắc sau, một ngụm trọc khí từ miệng Lâm Khinh phun ra. Y mở mắt, cảm nhận trong thể nội, bây giờ thân thể y đã cường hãn lên rất nhiều. Kinh mạch được mở rộng thêm một chút. Đan điền cũng mở rộng ra, cảm nhận được linh lực tích tụ trong cơ thể đã gần đầy.

Nếu Lâm Khinh nuốt thêm hai giọt tinh huyết nữa, kèm thêm hấp thu linh khí dưới Linh đàm, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng đột phá đến Ngưng Mạch trung giai.

Nhưng tạm thời Lâm Khinh còn chưa có ý định đó, bây giờ việc y cần làm chính là đi xới đất trồng rau, à không, trồng Linh thảo.

Vì đất không gian khá hạn hẹp, số đất có thể sử dụng trồng Linh thảo chắc chỉ tầm mười trượng. Mười trượng này, Lâm Khinh quyết định chia làm năm mảnh Linh điền, hai mảnh phân biệt tạm thời trồng hết Linh thảo cấp ba và cấp bốn. Còn lại ba mảnh, y phải để dành để sau này còn kiếm Linh thảo cấp cao hơn để trồng chứ.

Nghĩ là làm, Lâm Khinh dùng thuật pháp Thổ Tập thuật đơn giản nhất để xới đất lên, mất đến hai canh giờ liên tục thi triển, đến nỗi mà Lâm Khinh cạn kiệt cả linh lực thì hai mảnh Linh điền mới được xử lý xong.

Lâm Khinh cố gắng gieo trồng lần lượt từng loại Linh thảo vào hai mảnh linh điền rồi mệt bò ra, không thể chịu đựng được nữa đành xuống hồ hấp thu linh khí bù vào. Đến lúc tưới nước, cân nhắc một lúc, y vẫn là dùng thuật pháp Vân Vũ quyết để tưới Linh thảo đi, đến khi cảm thấy đất ướt đẫm rồi mới xuống Linh đàm múc một ít nước lên tưới thử vào một góc.

Làm xong tất cả mọi việc thì cũng qua ngày hôm sau rồi, vậy là Lâm Khinh đã ở trong không gian sáu ngày liền. Y vẫn quyết định rời không gian để sắp xếp vài việc rồi mới có thể tiếp tục luyện hoá tinh huyết Bạch Cốt Long được.

Việc đầu tiên khi y ra khỏi động phủ là đến Nhiệm Vụ đường để đổi Tích cốc đan lấy điểm cống hiến.

Năm mươi viên Tích cốc đan cầm về được năm mươi hạ phẩm linh thạch và một trăm năm mươi điểm cống hiến, sau khi trả lại số điểm cống hiến còn nợ thì Lâm Khinh còn lại một trăm điểm cống hiến.

Y lại dùng điểm cống hiến lấy một ít hạt giống Linh thảo cấp một cấp hai phổ thông về để trồng ở Linh điền trong động phủ, sau khi đổi xong hết rồi y quyết định đi đến Đan phòng gặp sư phụ.

Khi Phùng lão nghe thấy Lâm Khinh nói muốn bế quan tu luyện thì trầm ngâm. Sau một hồi mới bảo:

“Vậy ngươi vẫn phải tiếp tục luyện đan, ta vốn chuẩn bị cho ngươi ba mươi phần dược liệu của Hồi khí đan và ba mươi phần dược liệu của Quỳnh cơ đan để ngươi tiếp tục luyện tập. Giờ thì hay rồi, y như sư huynh ngươi, suốt ngày vùi đầu vào tu luyện. Ngươi cầm dược liệu về đi, vừa kết hợp tu luyện vừa luyện đan, đến khi bế quan xong thì đến nộp cho ta.” Giọng điệu Phùng lão bây giờ là nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không rèn sắt thành thép.

Lâm Khinh không dám phản đối, mà cun cút vào đan phòng lấy dược liệu đã được chuẩn bị sẵn cho y, chào tạm biệt sư phụ và các sư huynh, vừa đi ra đến cửa thì nghe thấy Phùng lão nói một câu mà suýt hộc máu.

“Mấy phần dược liệu này ta ghi nợ dùm ngươi rồi, tổng cộng là một trăm ba mươi điểm cống hiến, ngươi cứ thong thả mà luyện.”

Lâm Khinh lảo đảo đi ra ngoài, trên đường về thì nghe thấy các đệ tử đi trên đường bàn luận về việc tham gia Bí cảnh ở đại Tông môn vào một năm sau.

Vì tu sĩ vốn tai thính nên Lâm Khinh nghe rõ không sót một chút nào, thấy mấy đệ tử bảo đến lúc đó, môn phái sẽ chọn ra vài đệ tử xuất sắc nhất các phong để tham gia đại bỉ, các đệ tử dưới Kim Đan đứng trong hai mươi vị trí đầu có thể được đưa đến đại Tông môn tham dự Bí cảnh bốn trăm năm mới xuất hiện một lần này.

“Một năm sau, liệu ta có cơ hội không?”

Bây giờ tu vi của Lâm Khinh mới là Ngưng Mạch sơ kỳ, để chiến thắng bất kỳ một tu sĩ dưới Kim Đan kỳ nào, điều đầu tiên Lâm Khinh cần cân nhắc đó là phải đột phá tu vi Trúc Cơ kỳ được trong vòng một năm.

Từ lúc đó trên đường về động phủ, Lâm Khinh chỉ đắm chìm trong suy nghĩ, làm sao để lên cấp, lên cấp thế nào để không tổn hại đến căn cơ?

Cho đến khi mở kết giới động phủ ra, nhìn thấy một người chống tay nằm nghiêng trên giường, Lâm Khinh bị doạ không nhẹ. Đã thế người kia thấy y còn cợt nhả gọi:

“Bảo bối, ngươi đi đâu giờ mới về?”

“Ngươi làm cái gì ở đây? Tại sao ngươi vào được động phủ của ta?” Lâm Khinh nhìn gương mặt quen thuộc kia, hiếm khi không nổi cáu mà cất giọng nhẹ nhàng hỏi Lam Túc, thật ra y còn thắc mắc hơn là sao người kia lại phá được hai lần kết giới ngoài cửa để vào đây? Vậy thì trong động phủ của Lâm Khinh còn gì là an toàn nữa chứ? Y dù tin tưởng Lam Túc nhưng vẫn chưa muốn bại lộ bí mật của không gian đâu.

Nhưng nam nhân hôm nay như đổi tính, Lâm Khinh chỉ thấy hắn động một cái, người đã tới bên cạnh y rồi. Người kia như cao dán mà vắt lên người y như không xương.

Đã quen những hành động khó hiểu của nam nhân. Lâm Khinh quyết định mặc kệ hắn, nhưng nhớ ra điều gì, y quay lại hỏi: “Ngươi có biết làm sao để Trúc Cơ nhanh nhất không?”

“Quá đơn giản. Ngươi muốn bây giờ Trúc Cơ luôn cũng được!” Nam nhân vẫn nói giọng trêu đùa.

“Ta là hỏi ngươi thật chứ không phải đùa!” Người này sao cứ thích chọc cho y nổi quạu.

“Thật đến mức không thể thật hơn, ở đây ta có một viên Hạp hư đơn, ngươi uống vào là tăng liền một đại cảnh giới!” Nam nhân cũng thu lại vẻ cợt nhả rồi lấy ra một cái hộp đưa cho Lâm Khinh rồi đắc ý nói.

“Có chuyện tốt như vậy sao? Liệu viên đan dược này có tác dụng phụ gì không?” Lâm Khinh ngạc nhiên cầm lấy cái hộp rồi mở ra xem, chỉ thấy ở bên trong là một viên đan dược màu xanh, có bốn vân đan màu vàng quẩn quanh, hiển nhiên là đan dược cấp bốn.

Y chỉ hỏi chơi vậy thôi nhưng không ngờ là có đan dược thăng cấp này thật.

“Tất nhiên là có chứ, viên đan dược này chỉ tăng được một đại cảnh giới từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, với lại bản thân nó có rất nhiều tạp chất. Uống nó xong thì ngươi đừng mơ tưởng đời này còn có thể lên cấp, trừ khi...” Nam nhân nói lấp lửng rồi cầm tay Lâm Khinh đùa nghịch.

“Trừ khi làm sao?” Đang tò mò nên Lâm Khinh cũng mặc Lam Túc làm gì thì làm, chỉ nhanh nhanh hỏi điều y đang thắc mắc.

Nam nhân vẫn tiếp tục chiếm tiện nghi Lâm Khinh, y cân nhắc một hồi lâu rồi mới nói: “Trừ khi phải có dược vật để bài trừ tạp chất trong cơ thể, có thể là Viên Ma quả, hay Tử Lan hoa đều được, nhưng ta nghe nói hai thứ này đã tuyệt tích ở Nhật Nguyệt đại lục rồi.”

“À, ngươi nói thế thì đan dược này chính là gân gà à? Dùng không được mà bỏ cũng không xong. Tại sao người ta vẫn luyện nó?”

Lâm Khinh thất vọng cực kỳ, nếu đời này mà chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ thì thà y cứ từ từ lên cấp còn hơn, đúng là con đường tu luyện này không hề có đường tắt mà. Tất cả đều nằm trong hai từ: “Nỗ lực“.

Trái lại, nam nhân lại dùng vẻ mặt như nhìn kẻ thiểu năng để nhìn y, rồi mới cất lời:

“Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, trên đời này đâu phải ai ai cũng tư chất tốt, trong gia tộc nhỏ hoặc là những tán tu có ít tài nguyên, rất nhiều người tu luyện đến hết thọ nguyên cũng không thể đạt tới kim đan kỳ. Lúc này, người ta sẽ phục dụng viên đan dược này là có thêm ba trăm năm thọ nguyên.”

“Ba trăm năm thọ nguyên không ít. Nếu có kỳ ngộ gì thì chẳng phải cuộc đời sẽ sang trang khác sao?”

Nói đến đây Lam Túc cũng dịu giọng, lựa lời nói tiếp: “Ngươi phải biết là, tu sĩ kim đan kỳ ở Nhật Nguyệt đại lục này nhiều nhan nhản, nhưng cũng đủ tư cách để đứng đầu một gia tộc nhỏ rồi. Đây là ngươi may mắn sinh ra ở vị diện này, và có một tư chất khá tốt đấy.”

“May mắn khi sinh ra ở đây? Tại sao?” Lâm Khinh vội vàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.