Trúc Cơ thành công, thức hải của Lâm Khinh cũng được mở rộng không ít, y bây giờ có thể thả thần thức ra tầm bốn mươi trượng, nhưng cái đó không phải là điều làm y vui vẻ. Mà sau khi kiểm tra kỹ càng thì y phát hiện một điều cực kỳ quan trọng. Công pháp y vẫn thường tu luyện đó là Thanh Liên quyết - Hoàng cấp trung giai công pháp đã tự động thăng lên một cấp thành Hoàng cấp cao giai công pháp.
Chẳng lẽ đây là công pháp có thể thăng cấp trong truyền thuyết. Vừa có thể tự động hấp thu linh lực vừa tự động thăng cấp. Lại còn có thể tăng phúc thuật pháp. Lam Túc rốt cuộc đã đưa cho y thứ nghịch Thiên gì đây?
Mang tâm trạng thấp thỏm đi hỏi người kia, Lam Túc nói tỉnh bơ: “Đúng là nó khá nghịch Thiên, nhưng ngươi chớ vội mừng. Ngoài ưu điểm thì nó có rất nhiều nhược điểm.”
“Nhược điểm gì cơ?” Lâm Khinh chỉ biết một nhược điểm duy nhất là công pháp này cần tiêu hao một số lượng Linh lực khá lớn, muốn lên cấp thì số lượng Linh lực cần đến phải gấp đôi các công pháp cùng giai. Không ngờ lại vẫn còn nhược điểm khác nữa, Lâm Khinh cảm thấy hoang mang, phải hỏi kỹ Lam Túc ngay.
“Ừ, ngoài số lượng Linh lực cần rất nhiều cho mỗi lần lên cấp thì ngươi cũng khó có thể thuận lợi lên cấp như các công pháp khác. Cho đến khi ngươi đạt cấp bậc Hợp Thể kỳ, nếu không có cơ duyên thì tu vi chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Như gia tộc của ta, có vài người tu luyện công pháp này tu vi cũng chỉ dừng lại ở Hợp Thể đại viên mãn, không thể tiến thêm nữa!”
Lâm Khinh nghe tu vi chỉ có thể tu luyện đến Hợp Thể kỳ thì tái mét mặt, sao hắn lại đưa cho mình cái thứ công pháp hố người như vậy chứ, tính làm gì đây? Cắn cắn môi, Lâm Khinh chần chờ hỏi:
“Vậy có nghĩa là...”
“Có nghĩa là ngươi cùng lắm cũng chỉ tu luyện đến Hợp Thể kỳ là hết cỡ.”
Nói đến đây Lam Túc liếc sang thấy Lâm Khinh bày ra vẻ mặt hoang mang thì không đành lòng trêu y nữa, hắn lại nói tiếp:
“Nhưng mà ta lại có cách khắc phục...”
Nghe vậy mắt thiếu niên sáng lên một chút rồi lại xị ra, bởi vì y chợt nhớ đến mấy lần hố người của Lam Túc, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ. Nghĩ đến đây Lâm Khinh liền trưng ra vẻ mặt uỷ khuất nói:
“Vậy lần này ngươi cần ta trả công cái gì?”
Thấy Lâm Khinh nói như vậy Lam Túc chợt giật mình, hình như hắn cũng hơi quá đáng rồi, hắn đâu muốn người kia hiểu lầm quan hệ của cả hai chỉ là giao dịch mà chỉ nghĩ đem hết mọi thứ tốt nhất để dành cho thiếu niên thôi.
Nhưng việc này lại không thể nói ra miệng được. Thời gian chung sống qua Lam Túc cũng khá hiểu con người Lâm Khinh rồi, nếu tầng quan hệ này bị chọc thủng thì chắc chắn y sẽ chạy trốn khỏi hắn.
Muốn quan hệ tiến thêm một bước thì thiếu niên phải là người chủ động trước. Lam Túc không tin mình cố gắng mấy tháng qua mà không đạt được cái gì. Chẳng lẽ y không hiểu gì thật? Nghĩ đến đây hắn lại không cam tâm mà nhìn thiếu niên chằm chằm, Lâm Khinh cũng tự nhiên không biết sợ mà gương mắt lên nhìn lại. Một lúc lâu sau Lam Túc đành chịu thua, hắn kéo người vào lòng, xoa xoa cho đầu y rối bù lên mới khẽ nói: “Ngươi thật không biết ta muốn gì sao?”
Lâm Khinh nghe thấy vậy thì hơi chột dạ, y không muốn trả lời nên vội vàng đánh trống lảng: “Cái này để nói sau đi. Ngươi... ngươi còn chưa dạy ta phi hành bằng phi kiếm đâu!”
Lam Túc thật hết cách nhưng cũng đành bỏ qua mà tập trung dạy Lâm Khinh cách sử dụng Thần thức để điều khiển phi kiếm.
Hắc Vụ nhờ ảnh hưởng của Linh khí được hấp thu vào đan điền khi y Trúc Cơ thành công mà nhìn khác biệt hẳn. Toàn bộ kiếm ánh lên màu đen sáng bóng, những phù văn lưu chuyển dường như lưu loát hơn, nhưng mà cấp bậc của phi kiếm thì vẫn dừng ở Hoàng cấp cao giai pháp bảo. Chắc có cơ hội phải tìm kiếm tài liệu để nâng cấp thôi.
Thật ra theo Lam Túc nói thì những tài liệu phụ trợ đều không khó tìm, chỉ cần có Linh thạch thì có thể kiếm được ở một vài Đấu giá hội, khó khăn ở đây là một tài liệu tên là Cửu Thiên hoả tinh kim. Đây là một loại tinh kim cực kỳ hiếm có, nghe đồn nó chỉ sinh ra khi Cửu Thiên tinh kim được nung trong hoả diễm một ngàn năm. Nhưng vấn đề là nơi đâu lại vừa có hoả diễm vừa có Cửu Thiên tinh kim chứ? Thôi cứ từ từ rồi tính vậy.
Lam Túc hướng dẫn có một lần Lâm Khinh đã thuần thục sử dụng Phi kiếm bay vòng quanh động phủ rồi, nhưng với thần thức của y bây giờ thì thời gian phi hành mỗi lần chỉ tầm một canh giờ là cạn kiệt linh lực.
Động phủ của Lam Túc có đầy đủ mọi thứ, từ Kiếm trận, Đan phòng, cho đến phòng được gia trì thêm kết giới để luyện thuật pháp. Bên ngoài còn xây một cái tiểu viện nho nhỏ có thể đánh cờ và thưởng trà. Đằng trước còn có bốn mảnh Linh điền bỏ hoang, Lâm Khinh còn chưa có thời gian để trồng trọt, còn rất nhiều Linh thụ đầy quả thơm ngọt thì được trồng thành hàng hai bên lối đi, Linh tuyền cũng rộng lớn chứ không nho nhỏ như bên động phủ của Lâm Khinh.
Nhưng phòng ngủ lại chỉ có một cái, bình thường Lam Túc thì không cần ngủ chứ Lâm Khinh tu vi yếu kém thỉnh thoảng vẫn phải ngủ, mà cứ mỗi lần trèo lên giường đá là có người nào đó cũng phải leo lên cùng, y cũng phát mệt với mấy trò “anh đuổi em chạy” rồi nên cũng mặc xác hắn.
Chơi đùa với phi kiếm vài ngày, lại tập luyện ở kiếm trận thêm vài tuần, rồi dành ra hẳn một tháng để luyện hết số dược liệu mà sư phụ đã đưa cho y, Lâm Khinh nhẩm tính chỉ còn có hai tháng nữa là đến ngày vào bí cảnh, y quyết định phải về động phủ của mình để vào không gian tu luyện Thần thức, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao để ăn nói với Lam Túc...
“Mà từ khi nào ta lại phải để ý đến tâm trạng của tên kia chứ. Đúng là quan tâm quá sẽ loạn! Ta về động phủ của mình chứ có đi làm gì ám muội đâu?” Nghĩ thì oai phong lắm nhưng khi bước chân vào động phủ nhìn thấy người kia đang xếp bằng trên bồ đoàn tu luyện thì thiếu niên lại biến thành con thỏ nhỏ nhát chết.
Cuối cùng cứ dây dưa với nhau thêm một tuần nữa Lâm Khinh mới quyết tâm đề cập với Lam Túc. Ai dè nam nhân lại bất ngờ đồng ý một cách dễ dàng. Hắn chỉ nói một câu: “Ngày mồng chín tháng chín bí cảnh sẽ mở ra, hôm nay là hai mươi tháng bảy. Ta cho ngươi tự do đúng một tháng, ngày hai mươi tháng tám ta sẽ đón ngươi để đi cùng ta một chuyến.”
Biết là có hỏi thêm cũng không moi ra được gì từ miệng nam nhân nên Lâm Khinh đồng ý ngay lập tức. Một tháng! Không biết trong thời gian ấy y có kịp để tu luyện không?
Lam Túc chần chờ mãi mới mở miệng để đưa cho Lâm Khinh chút Linh thạch, ai dè thiếu niên ở cạnh hắn khá lâu rồi nên cũng không còn cảm thấy áy náy như xưa, y moi móc hết mấy hạ phẩm pháp bảo, thuật pháp chiến đấu, phù lục rồi mấy loai đan dược cấp một cấp hai trong nhẫn trữ vật của nam nhân để sử dụng dần dần, đúng với mục tiêu có tiện nghi tội gì không chiếm.
Cầm được một đống chiến lợi phẩm, Lâm Khinh khá vui mừng vì một tháng liền được tự do. Y không sử dụng phi kiếm mà thong thả đi bộ về Hoả Đan Phong...
Thời tiết ở Nhật Nguyệt đại lục luôn luôn mát mẻ, dù ánh mặt trời chiếu trên cao nhưng không khí vẫn cực kỳ sạch sẽ, Lâm Khinh đi đến gần Phong Vụ cốc, vào mùa này nơi đây rất đẹp, y đang cố nhớ tên một cây Linh thảo có hoa màu đỏ thì tự dưng thấy có tiếng nói ở đằng xa:
“Tìm mòn gót không thấy, giờ có người lại tự giác đi tìm chết!”
Lâm Khinh tưởng có đánh nhau gần đây nên hết cả hứng ngắm cảnh. Y định tránh khỏi chỗ này nhưng ngay lúc định đi thì giọng nói kia lại vang lên:
“Ê. Ta đang nói ngươi đấy, tên mặt trắng!” Gã ta nói xong còn có mấy tiếng cười nói phụ họa theo nữa.
Không ngờ chính mình là người bị khà khịa, Lâm Khinh lúc này mới chú ý đến mấy người đang chắn giữa đường. Y nheo mắt nhìn kỹ, thấy có năm người đang ngông nghênh đứng đó. Trong đám này chỉ có một thanh niên đứng đầu tên Lưu Đình Quân là quen mặt. “Nhưng hắn ta không phải ở bên Cực Kiếm Phong à? Sao lại lăn lộn sang đây làm gì? Mà sao hắn lại kiếm mình gây sự nhỉ?”
Lâm Khinh ngẫm lại nhưng cũng không nghĩ ra được lý do gì, chẳng lẽ chỉ đánh thắng gã một trận mà đã ghi thù? Cân nhắc một chút y mới đáp trả:
“Ngươi tìm ta?”
Lưu Đình Quân mấy hôm nay sống không tốt chút nào. Gã đang sống yên ổn, có sư phụ tốt, tu vi cũng sắp Trúc Cơ. Lẽ ra gã sẽ có tiền đồ sáng lạn mới đúng. Vậy mà bây giờ phải lưu lạc đến mức làm đi làm phục dịch ở Phong Vụ cốc. Không có tài nguyên cũng không thể tu luyện. Tất cả là do tên mặt trắng này gây ra!
Tất cả là tại y. Tại y ép nên gã mới phải dùng đến tấm phù lục của sư phụ đưa. Tại y nên gã mới bị sư phụ tống cổ sang đây. Nghĩ đến đây gã nhìn Lâm Khinh với ánh mắt căm hận, gã lẩm bẩm:
“Ngươi hôm nay đi một mình thì chết chắc rồi!” Nói rồi gã quay đầu ra hiệu cho mấy người đằng sau:
“Các huynh đệ. Lên!”