Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 55: Chương 55: Nhất kích thiểm sát




Mà bây giờ, yêu xà lại đánh tới trước mặt, huyền lực không thể bại lộ…chẵng lẽ lại mất mạng khi sức mạnh không được tuôn ra. Nghĩ đến mất mạng Quân Huyền hắn lại nảy lên chiến ý cường hãn. Hắn kết hợp võ hồn với hồn kỹ đầu tiên hắn có: quấn quanh. Hồn kỹ kết hợp với ngọc huyền thảo khiến ngọc huyền thảo nhỏ bé nay lại dài ra trông thấy.

Ngọc huyền thảo bắt đầu dài ra phóng thích ra trước người Quân Huyền. Lần này, trước mặt hắn lại một tấm thuẫn được hình thành. Tấm thuẫn được tạo từ võ hồn của hắn. Yêu xà thấy vậy không những không ngừng tấn công, ngược lại càng hung hãn hơn, nó cảm giác được con mồi đang vùng vẫy trước khi chết mà thôi.

Yêu xà phóng tới há miệng to phun một nọc độc vào ngọc huyền thảo khiến ngọc huyền thảo như bị ăn mòn dần tan biến dần. Quân Huyền hắn nhíu mày lại, thật khó đối phó mà. Nhưng đây chưa phải là cực hạn với hắn, hắn lần nữa sử dụng thêm hồn kỹ khác “ám tiên thiên” được Quân Huyền tích tụ trong miệng nãy giờ.

Khi độc xà ăn mòn ngọc huyền thảo khiến ngọc huyền thảo dần tan ra và lộ ra một xà yêu hung hãn đang tiếp tục công tới. Quân Huyền không chần chừ há miệng, phóng ám tiên thiên nhanh như chớp bắn tới trước mặt yêu xà.

Nhưng yêu xà là yêu thú nhất cấp chỉ vì ám tiễn đơn giản mà chết là không thể, nhưng tốc độ này quá có chút khó tránh tới nó. Xà yêu đành há miệng ra sử dụng răng nhọn của mình cắn thẳng vào ám tiên thiên khiến nó dừng lại ngay lập tức.

- Đã khóa được miệng rồi, thì mới tung sát chiêu được.

Thanh âm lạnh lẽo vang lên sau lưng yêu xà khiến nó có chút rùng mình, nó chưa bao giờ cảm giác cái chết gần như vậy. Bất giác miệng vẫn đang ngậm ám tiên thiên nó quay lại.

Đầu tiên nó nhìn thấy là tên phế vật vừa ở trước mặt nó từ lúc này đã tới sau lưng nó rồi. Quan trọng hơn ánh mắt đối phượng hiện lên còn hung ác hơn hung thú viễn cổ nữa, tay đối phương từ lúc nào xuất hiện một long ảnh hắc sắc.

Vừa kịp nhìn thấy long ảnh hắc sắc cũng là lúc nó không hề hay biết gì nữa. Cảm nhận cuối cùng là long ảnh hắc sắc được đánh tới đầu nó rồi yêu lực của nó như bị hút cạn khiến nó chết một cách nhanh chóng, sức sống một tia cũng không hiện trên thân thể nó. Yêu thú nhất cấp lại bị một tên yếu ớt giết chết thế nào không hay.

Quân Huyền nhìn long ảnh hắc sắc nuốt cạn sinh lực và yêu lực của yêu xà thì mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn phát hiện võ hồn này của hắn không đơn giản chút nào, có thể thôn phệ yêu lực và sinh lực của yêu thú để phát triển chứ không đơn thuần là tiến hóa theo hồn thú của hắn thu nhập vào.

Hắn biết được điều này cũng là nhờ lần trước chiến đầu với báo yêu và vài yêu thú nhỏ, sau khi hắn giết chết hết đưa tay lấy huyền tinh thì long ảnh hắc sắc cũng chui ra theo và không ngừng cắn nuốt lấy yêu lực, sinh lực còn sót lại của yêu thú.

Quân Huyền nhìn sang phía đối diện phát hiện Phượng Nhi đang ở tình thế chịu áp đảo khi đối phó với yêu xà. Dù sao thì nàng cũng chỉ mới đột phá cộng thêm vài võ kỹ đơn sơ không thể đấu với yêu thú nhất cấp dễ dàng được. Đến cả Quân Huyền hắn cảnh giới hơn nàng nhưng phải vật vã lắm mới giết được yêu thú nhất cấp.

Trận chiến càng lúc kịch liệt hơn khi yêu xà gần như sắp làm thịt Phượng Nhi. Yêu xà không ngần ngại tiến tới há miệng to để cắn thẳng vào con mồi. Quân Huyền nhìn tình thế như vậy cũng tặc lưỡi một cái, hắn đồng thời phóng thích hồn lực và võ hồn. Hồn lực phóng thích ra để phụ thể tăng tốc độ cho hắn cứu nàng nhưng hồn lực hắn sau khi thi triển ba hồn kỹ gần như chạm kịch điểm.

Nhưng may thay, khi xà yêu chỉ cách gương mặt của Kim Phượng một chút nữa khoảng cách như một nửa bàn tay thiếu nữ thì cũng là lúc ngọc huyền thảo phóng tới chạm xà yêu, quấn quanh ngay lập tức và khiến xà yêu không thể tấn công thêm.

Kim Phượng thấy vậy cũng thở phào trong giây lát nhưng nàng nhận ra, Quân Huyền cảnh giới thấp hơn nàng sẽ không thể giữ được lâu, có lẽ là ông trời cho nàng cơ hội nói lời trăn trối chăng? Đôi mắt nàng mắt tịt lại, nàng gương mặt đỏ ưng như muốn nói lời gì đó… thì cũng đồng thời thân ảnh Quân Huyền biến mất.

Quân Huyền hắn thôi động hồn lực còn sót lại đúc kết ám tiên thiên của hắn, hồn lực nhanh chóng tụ trên tay tạo thành lưỡi kiếm sắc bén như có thể chém vạn vật. Đồng thời lúc đó, hắn vừa tạo xong ám tiên thiên thì Kim Phượng nhém mắt như cho cơ hội hắn giết yêu xà cứu nàng.

Hắn bộc lộ tu vi huyền lực, sử dụng hư không bộ một cách nhanh nhất phóng tới yêu xà. Yêu xà thì bị ngọc huyền thảo của hắn giữ lại vẫn cố vùng vẫy để cản Quân Huyền lại. Khi yêu xà vùng vẫy thoát được ngọc huyền thảo cũng là lúc Quân Huyền thân ảnh nhẹ lướt qua yêu xà.

Yêu xà chỉ cảm giác được hắn đang nhìn Quân Huyền ngược một chút, như đầu rơi khỏi cổ khiến nhìn ngược lại mọi thứ. Cái chết diễn ra một cách quá nhanh khiến yêu xà chết không nhắm mắt.

Quân Huyền hắn vậy mà nhất kích thiểm sát được yêu xà nhất cấp, có lẽ do yêu xà đã suy yếu bớt khi đánh với Kim Phượng rồi. Không chần chừ, nhân cơ hội nàng đang nhắm mắt Quân Huyền tiến lại gần nàng.

Hắn nhẹ nhàng dùng võ hồn long ảnh hắc sắc thôn phệ yêu xà trong vài hơi thở để nàng không phát hiện ra. Kim Phượng thì vẫn đứng không nhúc nhích, miệng nhỏ nàng lẩm bẩm:

- Quân…Huyền…

Nàng như đang định nói gì thì Quân Huyền cái tên không hiểu phong tình này. Hắn đứng dậy vỗ nhẹ vai nàng một cái để nàng tỉnh dậy không nói thêm lời bí mật nào nữa. Kim Phượng được Quân Huyền vỗ vai như bừng tỉnh, nàng mở mắt ra thì trước mắt nàng khung cảnh đã đổi thay.

Vốn dĩ trước mắt nàng là tử thần yêu xà nhưng nay lại không thấy, chỉ thấy một nam tử phong tình, anh tuấn tiêu soái trước mặt nàng. Nam tử này không ai khác ngoài Quân Huyền. Kim Phượng như có chút không tự chủ được ôm trầm lấy Quân Huyền, nàng vội vàng hỏi:

- Sao ngươi đứng đây? Con yêu xà kia đâu?

Quân Huyền thấy nàng ôm hắn bất ngờ như vậy có chút giật mình, hắn được mỹ nhân chủ động ôm rồi a. Kiếp trước sống hai mươi mấy năm trên đời không được một lần gái ôm, kể cả gái xấu xấu đúng là quá uổng phí. Quân Huyền có chút ngượng đỏ ra mặt nhưng lẫn phong thái lạnh lùng đáp: “Chết rồi!”

- Sao có thể? – Kim Phượng vẫn chưa kết hoang mang hỏi lại.

- Không gì là không thể! – Quân Huyền phong thái đững đạc đáp lại nàng khiến nàng hiểu được, hắn là người cứu nàng từ tay tử thần ra.

Nam nhân này cũng quá đặc biệt!

- Đi thu huyền tinh thôi. – Quân Huyền dứt lời mới làm Kim Phượng giật mình. Nàng nãy giờ vẫn đang ôm hắn, vậy là hắn chiếm được tiện nghi của nàng hay nàng chủ động chiếm tiện nghi của hắn.

Nhưng khi nàng ôm hắn, cảm giác thân thể săn chắc của hắn khiến nàng có chút khiến nàng không muốn rời.

Quân Huyền không nói gì thêm liền nhanh nhảy tiến tới lấy huyền tinh thú. Hắn sợ hắn đứng thêm một lúc sẽ bị nàng hỏi cặn kẽ như sao hắn có thể giết được hai yêu thú nhất cấp mà không bị thương?... Nhặt xong huyền tinh, Quân Huyền tiến tới chỗ Kim Phượng sòng phẳng đưa nàng một viên như phân chia đều thành quả.

Kim Phượng thấy hắn đưa như vậy nhưng nàng không dám nhận, dù huyền tinh có quý giá nhưng đều là công sức của hắn nàng đâu dám nhận chứ?

- Đều là công sức của ngươi mà, ta sao dám nhận được?

Quân Huyền cau mày không hài lòng chút nào: “Gì mà công sức của ai? Từ đầu đã nói là chia đều rồi mà, quan trọng hơn nếu không có Phượng Nhi cầm cự một yêu thú kia, thì ta đã không may mắn giết được nó rồi.”

Quân Huyền dứt lời, trực tiếp đặt vào tay huyền tinh thú mà không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn Kim Phượng cười cười rồi ra hiệu nàng đi theo hắn để hái linh thảo. Kim Phượng cũng gật đầu một cái rồi để huyền tinh vào tay nải.

Nàng có lẽ đã nợ hắn quá nhiều ân tình rồi, đến cả ân cứu mạng cũng có. Nàng tự hứa với lòng chỉ cần hắn nói một lời nàng vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nửa bước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.