Khi Thư Yến đến bệnh viện thì gặp ông bà Đường cũng đang ở đó, bên cạnh còn có Tiểu Sang Sang đang đứng khóc thút thít, bộ dạng giả tạo đến mức khiến Thư Yến phát tởm.
Chưa đợi ông bà Đường chất vấn, Tiểu Sang Sang đã lên tiếng trước:
“Cô còn có mặt mũi đến đây làm gì?”
Ông bà Đường đương nhiên cũng nghi ngờ đơn thuốc mà Thư Yến kê cho con trai họ, hai khuôn mặt lúc bấy giờ có chút nghiêm nghị nhìn cô.
Thư Yến đương nhiên đoán được rằng trước khi cô đến đây Tiểu Sang Sang đã bịa đặt và nói bao nhiêu chuyện không tốt về cô.
Không khí có chút căng thẳng, ông Đường hơi nhíu mày, nén cơn giận để nói chuyện rõ ràng với Thư Yến:
“Cô Kiều Như, cô rốt cuộc đã kê đơn thuốc gì cho con trai tôi uống mà khiến nó phải nhập viện nguy kịch đến tính mạng như thế này?”
Thư Yến vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm, chỉ liếc nhìn phòng bệnh phía trước, hỏi:
“Đường Chính Lâm không sao chứ?”
Ông Đường bị Thư Yến phớt lờ câu hỏi, thở dài một hơi.
“Cũng may cấp cứu kịp thời vì vậy bây giờ đã không sao nữa rồi, thế nhưng bởi vì uống bát thuốc của cô mà nó suýt nữa đã mất mạng cô cảm thấy chuyện này nên giải thích với tôi như thế nào đây? Nếu như hôm nay cô không nói rõ, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa vì tội âm mưu giết hại con trai tôi!”
Thư Yến nghe tin Đường Chính Lâm không sao, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cái danh “Thần y” của cô không phải là hư vô, trước nay Thư Yến chưa từng xảy ra bất kì vấn đề nào trong việc chữa trị bệnh cho người khác, vì vậy lần này đương nhiên cô rõ như ban ngày trong bát thuốc rõ ràng là có người giở trò.
Muốn kiện cô ra tòa sao? Còn chưa có chứng cớ hay bất cứ một manh mối nào mà đã chắc chắn do đơn thuốc của cô gây ra, ông bà Đường có chút làm cho cô hơi thất vọng.
Nếu không phải vì cái nhiệm vụ ấn định mà hệ thống giao cho cô, cô có cần phải hao tổn tâm sức để làm mấy chuyện không đâu này để rồi còn bị người mình muốn giúp đỡ đổ một gáo nước lạnh vào đầu không?
Hệ thống! Ta là muốn từ bỏ nhiệm vụ a!
[Hệ Thống: Kí chủ, tôi không có chức năng này!]
Thư Yến biết ngay là cái hệ thống này không tốt đẹp gì, cô chẳng thèm nói chuyện với nó nữa, bây giờ cô cần vào vấn đề chính, giải oan cho đơn thuốc của cô!
Thư Yến không có chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông Đường đối đáp:
“Sao ngài có thể một mực khẳng định người khiến Đường Chính Lâm nguy hiểm đến tính mạng là tôi chứ?”
Tiểu Sang Sang đứng một bên xem kịch, ẩn sau bộ mặt đau buồn là tâm tình không ngừng reo mừng chiến thắng trước mắt.
Cô ta vốn dĩ biết thiếu gia của cô ta dị ứng với sữa, vì vậy trên đường đi đưa thuốc đã lén đổ một ít sữa tươi vào.
Có điều lúc Thư Yến bảo cô gọi cấp cứu, cô đã cố tình không gọi, bởi vì trước đây từng thấy khi thiếu gia ăn phải bánh làm từ sữa, vốn dĩ chỉ ói mửa, mất sức và phát ban đỏ, thế nhưng không ngờ lần này được bác sĩ thông báo nếu chậm một chút nữa thì tính mạng sẽ bị đe dọa.
Thế nhưng dù sao bây giờ thiếu gia đã không sao, vì vậy triệu chứng của thiếu gia càng nặng thì Kiều Như sẽ càng chịu tội nặng hơn, nghĩ đến đây khiến cô ta vui mừng không ngớt.
Bà Đường lúc này mới lên tiếng, giọng trĩu nặng:
“Vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ là niềm hy vọng dành cho Chính Lâm, cuối cùng cũng chỉ là do chúng ta hy vọng hão huyền, dù sao thì cô ấy cũng chỉ muốn giúp con trai chúng ta trị bệnh, lần này cứ xem như sai sót, sau này đừng cho cô ấy đến gần con trai chúng ta nữa là được.”
Tiểu Sang Sang cảm thấy thời cơ chín mùi, vội nói theo:
“Chủ tịch, phu nhân, con nguyện ở bên cạnh thiếu gia chăm sóc cho cậu ấy chu toàn, nếu để loại người lòng dạ rắn rết như cô ta ở bên cạnh thiếu gia, con thật sự không an lòng...”
Thư Yến đi đến trước mặt Tiểu Sang Sang, thần sắc áp đảo khiến cô ta có chút sợ hãi, nhíu mày la lớn:
“Cô... Cô đến gần như vậy làm cái gì? Hại thiếu gia còn chưa đủ còn muốn hại luôn cả tôi sao?”
Lúc này trên khuôn mặt Thư Yến nở một nụ cười kì lạ làm cho Tiểu Sang Sang nổi cả da gà, rõ ràng chiến thắng trong tầm tay nhưng lại khiến cô ta không thể an lòng được.
“Vậy sao? Lòng dạ tôi rắn rết hay lòng dạ cô mới là rắn rết?”
“Đương nhiên là lòng dạ cô rồi. Đơn thuốc hãm hại thiếu gia là do cô kê, ngoài cô ra thì còn ai?”
Thư Yến lấy trong túi ra một tờ giấy nhăn nheo đã bị xé nát nhưng được dán lại bởi băng keo trong.
Tiểu Sang Sang nhìn thấy tờ giấy này, thần sắc có chút bất ổn, lắp bắp:
“Cô... Cô lấy tờ giấy rách nát này ra làm cái gì?”
Thư Yến cười ranh mãnh, đưa qua đưa lại tờ giấy trong tay.
“Chắc cô không ngờ lại có người kiên nhẫn và tỉnh táo như tôi, đến mức lục lọi trong sọt rác dưới bếp, tìm từng mảnh giấy bị cô xé nhỏ, lại còn có thể dán lại nguyên vẹn như lúc ban đầu đâu nhỉ?... Đây là đơn thuốc tôi kê và đã đưa cho người làm dưới bếp bảo họ sắt cho Đường Chính Lâm uống hằng ngày!”
Thư Yến thừa biết Tiểu Sang Sang vì để đề phòng nên đã xuống bếp tìm đơn thuốc của cô và xé mất, cô ta không đốt nó vì cô ta không ngờ trên đời lại có người đáng sợ đến mức đem tờ giấy đã bị cô ta xé thành từng mảnh có thể dán lại nguyên vẹn như vậy.
“Đơn thuốc này thì sao chứ? Có liên quan gì đến tôi mà cô đưa cho tôi?”
Thư Yến quay về phía ông bà Đường, đưa tờ giấy ra cho họ.
“Những vị thuốc mà tôi kê cho Đường Chính Lâm uống, không hề có vấn đề gì, nếu không tin hai người có thể đưa cho bên chuyên môn để kiểm tra nó.”
Ông Đường cầm lấy tờ giấy, ra hiệu với vệ sĩ ở bên cạnh bảo anh ta mang tờ giấy đi kiểm chứng.
Tiểu Sang Sang lúc này có chút run sợ, thế nhưng cô ta vẫn không hề có chút hối lỗi.
“Cô nói đơn thuốc của cô không có vấn đề, vậy vì sao mà thiếu gia vừa uống vào đã thành ra như vậy?”
Thư Yến cảm thấy cô gái trước mặt thật sự là đang thách thức sự kiên nhẫn của cô, cô bình tĩnh, phẩy tay lên cao, sau đó bên ngoài có một người mặc một bộ đồ đen đi tới, trên tay cầm theo bát thuốc ban sáng, cúi đầu.
“Tiểu thư, tôi đã làm theo những gì cô căn dặn, nhờ bên giám định kiểm tra thành phần bên trong bát thuốc, quả thật là đã pha một ít sữa.”
Thư Yến lúc này mới nhìn Tiểu Sang Sang.
“Trước khi tôi muốn chữa bệnh cho một ai đó, tôi sẽ xem xét những thành phần có thể gây kích ứng cho bệnh nhân, tuyệt đối không bao giờ kê thuốc một cách ngu ngốc. Lúc tôi đút thuốc cho Đường Chính Lâm, tôi cảm thấy màu thuốc có chút kì lạ, nhạt hơn so với màu vốn có của nó thì tôi đã biết bát thuốc có gì đó bất thường rồi, vốn dĩ sữa chỉ có thể khiến Đường Chính Lâm bị dị ứng và với lượng nhỏ như vậy chỉ khiến anh ta bị triệu chứng nhẹ, thế nhưng cô không biết rằng trong đơn thuốc của tôi còn có một thành phần cực khắc với sữa tươi, vì vậy mới khiến tình trạng của anh ta trở nặng đến như vậy.”
Tiểu Sang Sang lúc này thần sắc đã hoàn toàn tái nhợt, hai chân run run không còn đứng vững, cô ta đuối lí:
“Cô... Ai biết được bát thuốc cô đưa đến bây giờ là bát thuốc mà tôi bưng đến lúc sáng chứ?”
“Vậy thì nhờ người kiểm tra xem có dấu vân tay của cô trên cái bát này không là có thể biết được ngay ấy mà.”
Giọng Thư Yến nhàn nhạt.
Ông Đường cau mày:
“Tiểu Sang Sang, cô có phải là người đã thêm sữa vào thuốc khiến thiếu gia ra nông nổi này không? Nếu thật sự là cô thì hãy nói thật, niệm tình bao lâu nay cô ở bên cạnh thiếu gia tôi sẽ không truy tội nặng cho cô, nếu không thì cô biết kết cục của mình rồi đấy!”