Người đàn ông cầm súng lại từ từ dương súng về phía của Diệp Hàn.
“Lần này thì đến lượt mày.”
Ngón trỏ của ông ta nhấn vào còi súng.
“Pằng.”
“Bộp.”
Ngay khi tiếng súng vang lên cũng là lúc khẩu súng trên tay ông ta rơi bộp xuống nền nhà.
Tất cả mọi người bên dưới đang chứng kiến tình hình cũng có chút sửng sốt, không rõ rốt cuộc vì sao khẩu súng trên tay ông ta lại bị rơi ra, đường đi của viên đạn cũng bị lệch lên trời chẳng trúng ai cả.
Chỉ có mỗi Vân Hạ người đang ngước nhìn là hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô biết chắc chắn Thư Yến đã dùng kim châm sở trường của bản thân để phóng vào cánh tay của ông ta.
Diệp Hàn cũng nhìn thấy kim châm là do Thư Yến phóng ra, dường như trên kim châm còn có tẩm độc khiến tay người đàn ông tê liệt ngã bịch xuống đất.
“Người đâu, mau gọi bác sĩ cho tôi!”
Thư Yến ngất xỉu ngay sau đó, cô nằm trong vòng tay của Diệp Hàn cũng không rõ là qua bao lâu, đến khi lim dim mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng của Diệp Hàn.
Cùng lúc đó, cô nhìn thấy Diệp Hàn mở cửa đi vào, tiến gần đến giường.
Cô vẫn giả vờ như còn hôn mê, nhắm mắt lại.
Diệp Hàn ngồi bên cạnh giường, cảm giác như anh ta nhìn chằm chằm cô rất lâu.
Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.
“Alo, chuyện phía cha tôi thế nào rồi?”- Giọng Diệp Hàn có chút trầm xuống.
Đầu dây bên kia có hơi ngập ngừng:
“Tôi vẫn chưa thấy ngài ấy có phản ứng gì, mới đầu khi nghe tên Đại Lô tố cáo anh muốn tạo phản, ngài ấy đã rất tức giận, nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại không nói gì nữa.”
Mi mắt anh rũ xuống:
“Anh Hổ, tôi nghĩ ông ta vẫn chưa để yên chuyện này đâu.”
Im lặng một lúc, anh nói tiếp:
“Vạn nhất tôi có bất kì mệnh hệ gì thì anh hãy cố gắng cứu lấy cô gái hôm qua đã đỡ lấy viên đạn cho tôi nhé.”
Anh Hổ thở dài:
“Tôi chưa từng thấy anh lo lắng cho ai như vậy... Được rồi, tôi hứa với anh.”
Diệp Hàn không nói thêm gì, chỉ cảm ơn sau đó cúp máy.
Anh vào phòng tắm thay đồ một lúc thì trở ra, giống như chẳng có chuyện gì, leo lên giường nằm bên cạnh Thư Yến.
Thư Yến lúc này không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Nam nữ thụ thụ bất thân...”
Diệp Hàn hơi nhướng đuôi mắt, nhìn khuôn mặt của cô gái bên cạnh:
“Tỉnh rồi sao?”
Thư Yến nhẹ gật đầu.
“Tỉnh rồi... Nhưng sao tôi lại nằm trên giường anh, chẳng lẽ trước đó anh đã làm gì tôi rồi sao?”
Diệp Hàn bật cười:
“Cô nhìn bộ dạng yếu ớt của cô bây giờ, tôi có thể làm gì cô chứ?”
Thư Yến thở phào, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không đúng:
“Dù vậy đi chăng nữa, sao tôi và anh lại ngủ chung với nhau?”
Diệp Hàn khẽ cười, đưa ra vẻ mặt yêu ma xoa đầu cô:
“Tất nhiên là phần quà báo ân cô đã cứu tôi hôm qua rồi.”
Phần quà báo ân ư?
Thư Yến không phục nói:
“Phần quà báo ân của anh còn chưa thông qua ý của tôi mà, không được, tôi muốn được ăn ngon mỗi ngày chứ không phải ngủ chung với anh, ngủ chung thì đâu có no bụng được.”
Bị cô từ chối phũ phàng, anh ta có chút giận dỗi.
“Cô cần ăn cái gì nữa chứ? Ăn tôi là đủ no rồi.”
Thư Yến nghe xong, trợn mắt:
“Cái gì cơ... Mà khoan đã! Chẳng phải anh thích Trần Nhã Linh sao? Sao lại trao thân mình cho tôi như vậy, sau này sao còn mặt mũi gặp cô ấy chứ?”
Nam phụ phản diện yêu nữ chính sâu đậm trong nguyên tác, sau đột nhiên chuyển qua muốn trao thân cho cô chứ?
Diệp Hàn xoa đầu cô:
“Ghen sao?”
Thư Yến nhắm mắt phủ nhận:
“Ai ghen chứ?”
Đột nhiên anh ta ôm lấy cô vào lòng, thủ thỉ:
“Thật ra tôi thích cô ấy bởi vì trông cô ấy rất giống với một người mà trước đây tôi từng để lạc mất.”
Ý anh ta là bởi vì, Trần Nhã Lình giống cô hồi nhỏ sao?
“Nhưng... Nhưng mà vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Thư Yến vừa hỏi xong thì đã thấy người đàn ông đang ôm cô trong lòng đã ngủ tự lúc nào.
Cô chợt nhớ đến cú điện thoại ban nãy, có chút lo lắng.
Hệ thống từng tiết lộ một đoạn trong nguyên tác, Diệp Thương sau khi phát hiện Diệp Hàn có lòng muốn lật đổ ông ta thì không ra tay ngay lập tức vì biết thế lực mà Diệp Hàn gầy dựng bao lâu nay đã rất lớn mạnh.
Vì thế ông ta đã sai anh ta đi thay thế cho ông ta giao dịch một đơn hàng, nhưng thật ra đó chỉ là cái bẫy, mà Diệp Khải chính là người được Diệp Thương sai đi kết liễu anh ta.
Thư Yến không muốn thấy Diệp Hàn phải chết, cô nhất định phải tìm cách cứu vãn tình thế.
Thế nhưng nguyên chủ Tiểu Tuyết trước đó đã bị Diệp Hàn giết chết vì bị hiểu lầm rằng cô ấy có ý định muốn giết chết nữ chính.
Thư Yến ngước nhìn Diệp Hàn đang ngủ say bên cạnh mình, nhíu mày suy nghĩ, anh ta sẽ không bóp chết cô như trong nguyên tác chứ?