Thư Yến tuy rằng là người hầu của Diệp Hàn, nhưng ngược lại lại được anh chăm sóc rất tận tình khiến cô có chút buồn cười.
Một vài ngày sau đó, nghe nói Diệp Thương sắp trở về sau chuyến đi nước ngoài, lần này e rằng ông ta đã lên kế hoạch trừ khử Diệp Hàn vì ý đồ tạo phản của anh ta.
Mà Diệp Hàn dường như cũng biết trước điều đó, vì vậy gần đây anh không thường xuyên về phòng mình mà đi đâu đó tới tận trời tối mới trở về, có lẽ là để chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Thư Yến đang suy nghĩ xem cô nên hành động gì tiếp theo thì đột nhiên phát hiện Vân Hạ đang định rời khỏi nhà để đi đâu đó.
Với khả năng của một sát thủ, cô ta rời đi một cách lặng lẽ mà ngay đến cả các vệ sĩ canh gác trước cổng cũng không hề hay biết gì.
Thư Yến cũng bám theo cô ta, gần đây Vân Hạ rất khả nghi, trước đây cô từng xem cô ta là bạn, nhưng sau đó cô dần nhận ra rằng cô ta cũng không hề tốt đẹp như cô đã tưởng.
Vân Hạ rời khỏi biệt thự Diệp gia, Thư Yến bám theo cô ta suốt mới đến được nhà họ Trần.
Vân Hạ mở khóa cổng biệt thự một cách dễ dàng bằng khả năng của mình, sau đó tiến vào trong như một cơn gió khẽ ngang qua.
Cô ta cầm trong tay một cây kim châm giống như cây kim châm mà Thư Yến từng phóng vào người đàn ông cầm súng vài tuần trước, dường như muốn kết liễu ai đó.
Thư Yến dần nhận ra rằng, người cô ta muốn giết chắc chănd không ai khác là nữ chính Trần Nhã Linh.
Vân Hạ vì muốn Diệp Khải thuộc về cô ta mà không ngờ lại làm đến nước đi này.
Trong bóng tối, Vân Hạ khẽ nấp sau một góc cột, kim châm trên tay dần định hướng về phía trước.
“Phập.”
Một tiếng hét thảng thốt vang lên trong bóng đêm sau đã ngã phịch xuống nền nhà.
Vân Hạ vốn dĩ là một sát thủ ưu tú, cô ta đến và đi như một con gió không hề để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí đến các camera được gắn trong nhà cũng bị cô ta nép vào trong các góc khuất.
Thế nhưng có một điều mà cô ta đã không ngờ đến.
Người bị giết lại không phải Trần Nhã Linh mà là một người hầu ở trong nhà họ Trần.
...
Khi Thư Yến trở về nhà, Diệp Hàn đã ở sảnh đợi cô tự lúc nào.
Anh đang ngồi trước chiếc máy tính, nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
“Vừa đi đâu vậy?”
“Không có gì, đi dạo một lúc cho thong thả thôi.”
Nghe câu trả lời của Thư Yến, anh không hỏi gì thêm, chỉ nói:
“Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.”
Thư Yến gật đầu:
“Ừm.”
Một lúc sau, khi cô đã rời đi được một đoạn, Diệp Hàn mới lên tiếng:
“Vài ngày nữa tôi sẽ thay ba tôi đi bàn giao với một vị đối tác người nước ngoài.”
Ngừng một giây, anh lại nói tiếp:
“Có lẽ sẽ hơi nguy hiểm, vì vậy nếu tôi xảy ra vấn đề gì, cô hãy rời khỏi đây và đi đến Đường gia ở thành phố X, nơi đó là nhà ngoại của tôi, tôi đã nói với họ hãy đối xử tốt với cô rồi nên đừng lo lắng.”
Thư Yến dừng bước, cô biết anh đã lo ngoại được chuyến đi lần này, Diệp Thương chắc chắn đã bày bố giăng lên cái bẫy để diệt trừ kẻ phản bội, ông ta sẽ không nể tình cha con hay bất cứ điều gì khác.
Cô quay người lại, đôi mắt kiên quyết:
“Hãy cho tôi đi cùng với anh.”
Diệp Hàn nhìn cô gái trước mặt, có chút buồn cười:
“Cô đi theo tôi thì làm được gì chứ?”
“Anh không nhớ lần trước chính tôi là người đã cứu mạng anh sao?”
Diệp Hàn cũng biết rõ, cô chắc chắn không phải người tầm thường, một người có thể đánh nhau với đám vệ sĩ của lão Đại Lô, có thể dùng kim châm ở một khoảng cách từ xa khiến tên đàn ông đánh rơi khẩu súng.
Thế nhưng, Diệp Thương thì khác, ông ta không phải là Đại Lô, ông ta cũng không phải người mà anh có thể xem thường.
Đột nhiên ở bên ngoài có động tĩnh.
Trần Nhã Linh và Ngọc Hân từ bên ngoài đi vào cửa, biểu cảm có chút tức giận.
Cô ta chỉ tay vào Thư Yến, giọng chắc nịch:
“Là cô, cô là kẻ có ý định giết tôi có đúng không? Nhưng cô lại không ngờ người hầu kia lại không hỏi ý kiến của tôi mà lấy váy của tôi mặc thử, sau đó trở thành kẻ thế mạng cho tôi.”
Diệp Hàn kéo ghế đứng dậy, khẽ nhíu mày:
“Em ăn nói bậy bạ gì vậy, cô ấy làm gì muốn giết em chứ?”
Ngọc Hân vừa nhìn thấy Diệp Hàn liền chạy đến ôm lấy cánh tay của anh ta.
“Anh Diệp Hàn, là cô ta, chính cô ta đã giết chết nữ hầu của nhà Nhã Linh vì cho rằng nữ hầu đó chính là Nhã Linh.”
Thư Yến vốn dĩ còn là người chứng kiến cảnh Vân Hạ hạ sát nữ hầu kia, thế nào lại thành cô mới chính là người giết người chứ?
Thật nực cười.
“Các người có bằng chứng gì mà nói tôi là hung thủ giết người?”
Trần Nhã Linh ngoắc tay, có hai cảnh sát đi vào, lấy ra một cây kim châm, đầu kim châm vẫn còn dính vết máu.
“Cây kim châm đã được tẩm độc này chính là hung khí giết chết nữ người hầu đó, mà theo như tôi biết trước đó trong buổi tiệc sinh nhật của tôi, cô đã dùng kim châm để hạ người đàn ông cầm súng gây náo loạn ở buổi tiệc, cô còn gì để chối cãi nữa chứ?”
Ngọc Hân vừa ôm cánh tay của Diệp Hàn, vừa nũng nịu nói:
“Người có thể từ xa phóng được cái kim châm nhỏ như vậy để hạ sát người khác thì chỉ có cô ta, ở trên đời này còn có kẻ nào đáng sợ được như vậy sao? Anh Diệp Hàn, có phải lúc nãy cô ta đã ra khỏi nhà đúng không ạ?”
Diệp Hàn liếc nhìn Thư Yến, sau đó đẩy Ngọc Hân ra một bên, trầm giọng:
“Không có, cô ấy luôn ở trong biệt thự.”
Thư Yến có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Hàn, rõ ràng ban nãy anh đã thấy cô từ nên ngoài trở về nhưng lại nói đỡ thay cho cô.
Đang trong lúc Nhã Linh và Ngọc Hân còn hơi bối rối thì đột nhiên Vân Hạ từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt tỏ ra đáng thương nói với Thư Yến.
“Ngân Tuyết, tôi biết cậu không muốn thừa nhận, nhưng tôi chỉ muốn tốt cho cậu, ban nãy tớ rõ ràng đã nhìn thấy cậu đi ra ngoài, nếu cậu đã làm điều gì đó sai trái thì hãy tự thú, không nên giấu diếm sẽ nhận được kết quả không tốt đâu.”