David vòng tay bắt đầu sờ soạng phần bầu ngực của cô, Thư Yến tức giận không nhịn nổi tát cho hắn một cái đau điếng.
Hắn nổi con thịnh nộ ghì cô xuống.
“Nàng dám đánh ta? Nàng to gan lắm!”
Một vị vua như hắn chưa từng để nữ nhân nào dám mắng hắn một câu, huống hồ nữ nhân trước mắt lại dám tát hắn một cái, hắn không cần biết hôm nay nàng ta là con gái của công tước John, sau khi trải qua một đêm nhất định sẽ sai người đem nàng nhốt vào hầm tối một tuần để trừng phạt!
Thư Yến cắn vào tay hắn, hôm nay cô phải giết cái tên trước mặt này, hắn dám ngang nhiên xúc phạm cô như vậy.
Cô với một tay lên cạnh giường, với lấy một bình hoa.
[Hệ thống: Hắn là người quan trọng trong nhiệm vụ, cô không được giết hắn nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại.]
“Bà đây không cần biết hắn là cái quái gì, ta sẽ giết hắn, sau đó qua thế giới mới làm nhiệm vụ khác, không cần cái thế giới nhảm nhí này!”
[Hệ thống: Nếu lí do nhiệm vụ thất bại là bởi vì cô giết nhân vật chủ chốt thì cô sẽ không thể đến bất kì thế giới nào khác nữa, đồng nghĩa với việc cô sẽ chết, hãy suy nghĩ lại.]
“!!!”
“Vậy nghĩa là bà đây phải để cho hắn ***** *** sao?”
[Hệ thống: Tôi không biết, tôi không biết gì cả, tôi mất trí nhớ rồi, bái bai.]
Lúc này tên David chết tiệt kia đã mần mò làm đủ trò khắp nơi ở phần trên của cô.
Thư Yến giận đến điên người, nhưng cô không thể làm gì cả, đây là lần đầu tiên cô phải chịu nhục nhã đến mức này.
David nắm chặt tay của cô ghì xuống ra giường, sau đó bắt đầu dạng hai chân cô ra, còn không quên thủ thỉ vào tai cô.
“Ta bắt đầu nhé, sẽ hơi đau một chút, nhưng cũng xem như là trừng phạt sự cứng đầu khó dạy bảo của nàng.”
Nói rồi phần dưới của hắn vào thẳng sâu bên trong cô, cô đau đến nghiến răng.
Hắn vô cùng hài lòng vuốt ve mái tóc rủ rượi của cô.
“Quả thật con gái công tước Selina đã gìn giữ rất cẩn thận.”
Thư Yến không thể nuốt trôi cơn tức này, từng nhịp hắn đẩy vào bên trong cô chính là sự sỉ nhục đối với cô.
Hắn hôn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hắn thủ thỉ bên tai cô:
“A... Thật là sướng... Hạnh phúc thật...”
Thư Yến cau mày:
“Ngươi đã từng nghe nói rằng chỉ khi hai người yêu nhau thì mới thật sự là sung sướng không? Ngươi thì làm gì biết đến chữ yêu mà sung sướng chứ?”
Hắn nhếch miệng:
“Vậy nàng không yêu ta sao?”
“Ta là bị ngươi ***** ***.”
Hắn có chút khó chịu:
“***** ***? Nàng học ở đâu ra những lời đó vậy? Ở trên thế giới này phụ nữ luôn phải phục vụ cho đàn ông, không có chuyện ***** *** nào ở đây cả.”
“Nếu một bên không đồng ý mà ngươi vẫn cố ép bức họ thì dù là phụ nữ hay đàn ông đều là bị ***** ***, vốn dĩ là ngươi cố chấp!”
David lúc này đã nổi giận, hắn bốp cổ nàng:
“Ngươi đã đi quá giới hạn của mình rồi! Dù ngươi có là con gái của công tước thì ngươi vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn phải phục tùng đàn ông thôi!”
Thư Yến níu cánh tay mạnh bạo của hắn ra.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, phụ nữ và đàn ông đều bình đẳng như nhau!”
David cảm thấy nực cười.
“Chứng minh? Ngươi chứng minh bằng cách nào? Lật đổ ta để lên làm nữ hoàng sao? Hahaha, sẽ chẳng ai chấp nhận phụ nữ cai trị một đất nước cả.”
Thư Yến vội ngồi sang một bên sau đó dùng sức đẩy hắn xuống giường.
“Hiện tại thì điều đó ta chưa làm được, nhưng biết đâu trong tương lai thì ngươi sẽ phải cung phụng ta thì sao? Còn nữa, điều bình đẳng đầu tiên mà ta muốn chứng minh cho ngươi thấy đó chính là không chỉ có đàn ông được ở trên phụ nữ, mà phụ nữ cũng có thể ở phía trên đàn ông có biết chưa hả?”
Nói rồi cô leo lên người hắn.
“Còn bây giờ, bổn tiểu thư đây không phải bị ngươi ***** ***, mà ta mới là người ***** *** ngươi, nghe rõ chưa?”
Nếu hôm nay cô để hắn chiếm lợi thế hết thì mặt mũi của cô chẳng còn để đâu nữa, dù sao cũng không kháng cự được, vậy thì cũng không thể để bản thân thua thiệt.
Nàng đưa cái thứ đó của hắn vào trong người mình, sau đó không khách khí nhấp nhô trên người hắn.
Thế nhưng nữ nhân chán sống trước mặt này lại khiến hắn sướng đến phát điên, lần này hắn sẽ để cô ta chiếm lợi thế, qua đêm nay rồi hắn nhất định sẽ trừng phạt nàng!
Sau một đêm cả hai đều mệt rã cả người, Thư Yến đắp chăn xoay người về phía bên vách tường, ngủ hết đêm nay, chờ hắn ban lệnh giết chết nàng rồi làm nhiệm vụ mới, cái thế giới chết tiệt này nàng một lần nữa cũng không muốn quay lại a!
Thế nhưng sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc, chỉ thấy một người hầu mang vào cho cô một bộ y phục mới, còn tên vua bạo chúa đêm qua đã ra khỏi phòng tự lúc nào.
“Hoàng phi hãy mau mặc vào chiếc váy mới mà hoàng đế đã chọn cho người đi ạ.”
Thư Yến bước xuống giường, ngắm nghía chiếc váy một hồi.
“Cũng có mắt nhìn đấy... Mặc vào rồi đem ta đi xử trảm sao?”
Nữ hầu nghe xong phì cười:
“Hoàng phi nói gì lạ vậy, là hoàng đế đã đích thân chọn cho người chiếc váy để ra mắt công chúng thành Javen, xử trảm gì chứ...”
Thư Yến nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng thấy không đúng.
Hắn không giết cô sao? Thật sự là không giết? Chẳng lẽ còn có sự trừng phạt nào đáng sợ hơn cái chết sao? Hôm qua cô đã sỉ nhục hắn đến như vậy cơ mà?