Ta Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn

Chương 2: Chương 2




Sau 1 hồi nàng thăm quan vòng trữ vật, nàng cuối cùng cũng ra ngoài. Nàng đứng trong buồng lái du thuyền, mặc bộ váy trắng đi bộ đến bánh lái du thuyền mạ vàng lấy chiếc nón trắng dành cho trưởng tàu đội lên. Nhìn về phía trước, nàng lái du thuyền chạy thẳng.

Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ về chiếc du thuyền của nàng. Nó có 1 tầng cùng chứa 1 chiếc phi cơ và 1 chiếc máy bay, phần còn dư của tầng còn lại nàng chứa 50,000 lít dầu cho du thuyền và 50,000 lít xăng cho 2 chiếc phi cơ và máy bay. Du thuyền có đủ các thiết bị chiến đấu quân sự, nói chung nó là 1 vũ khí chiến đấu vô cùng lợi hại. Trong du thuyền còn chứa cả 6 quả ngự lôi, cả 1 bộ súng đủ loại và 1 bộ dao găm quân đội gồm 100 chiếc. Nói chung nó là 1 vũ khí vô cùng nguy hiểm.

Ngoài ra, nó còn có hệ thống Spa, 10 nhà WC, có khoảng 200 căn phòng, mỗi phòng có 2 chiếc giường đôi, chuỗi nhà hàng, hệ thống đánh bắt cá. Du thuyền của nàng có khoang chứa cá có thể chứa đến tận vài tấn, nó hiện tại chứa 10,000 lít nước và vài tấn lương thực.

Hơn nữa, tốc độ chiếc Angle Wings tối đa là 170Km/h, xem như nàng sẽ không có vấn đề gì cần lo lắng ở quốc gia xa lạ này. Xem như quyết định ban đầu chọn chiếc du thuyền này đi du lịch quả là quyết định đúng đắn, cho hỏi sao nàng chọn nó, 1 vũ khí nguy hiểm để đi du lịch và sao nó chứa đầy đủ mọi thứ nàng cần.

Đáp án là vì nàng có nhiều kẻ thù muốn giết nàng và chuyến du lịch này nàng định đi vài năm nên chuẩn bị nhiều thứ cần thiết, xem như nó hữu dụng cho chuyến đi đột ngột này. Nàng bật chế độ tự lái rồi đi lên tầng 6. Nàng đứng dựa vào lang cang làm từ kính chống đạn mạ vàng trên thành. Ngước nhìn về phía trước, sao lâu quá chưa thấy đất liền.

Sau 1 tiếng, hiện tại là 9h sáng theo đồng hồ của nàng. Cuối cùng nàng cũng đã thấy đất liền, nàng dừng Angle Wings lại. Lấy 1 bộ đồ cổ trang từ trong vòng trữ vật ra rồi thay đồ, nàng lấy một chiếc thuyền cứu sinh được làm từ gỗ vô cùng chắc chắn từ chiếc du thuyền ra rồi cất chiếc du thuyền yêu quý vào tầng thứ 3 trong vòng trữ vật. Còn tầng 1 nàng chứa xăng và dầu.

Quay lại thực tại, nàng chèo thuyền vào bờ. Nàng hổn hển chèo vào bờ, tìm 1 nơi vắng vắng leo lên. Nàng cất chiếc thuyền cứu sinh vào không gian trữ vật rồi leo lên bờ. Nàng đứng trên bờ, mặc 1 bộ tử y, hít 1 hơi thật sâu, nàng đi về phía trước.

Đi 1 hồi, nàng đụng phải 1 rừng tre bạt ngàn xanh ươm. Nàng đi vào rừng tre xanh màu ngọc bích, vừa đi nàng vừa tự hỏi mình. Ở đây có gấu panda không ta? Đi được 1 lúc, nàng nghe được tiếng binh khí va nhau kịch liệt. Sự tò mò của nàng nổi lên, nàng đi về phía trước. Nhìn về phía trước, nàng nhìn thấy đó là 1 nam nhân mặc 1 bộ bạch y đã nhiễm đỏ bởi máu đang cầm kiếm chật vật chống đỡ trước 1 đám hắc y nhân.

Bạch y nam nhân có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo cứ như điêu khắc, với làn da trắng tuyết tuy có 1 số vết thương nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp hơn cả nữ nhân. “Ôi! Ghen tị quá. Muốn rạch 1 dao lên mặt tên đó quá. Người đâu mà đẹp giữ vậy?” Đây là suy nghĩ hiện tại trong đầu nàng khi nhìn vào khuôn mặt nam nhân kia.

‘Lãnh Tuyên! Hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi.’ Tên thủ lĩnh của đám hắc y nhân nói.

Bạch y nam tử không nói gì, vẫn cố gắng chống đỡ trước những lưỡi kiếm sắc bén. Bên nàng, nàng núp sao bụi trúc ở phía bên thoải mái xem phim kiếm hiệp 10D. Ước gì ở đây có bắp rang thì hay biết mấy. Nàng thầm nghĩ. Coi được 1 lúc nàng cuối cùng cũng chán, đang đi bỏ đi thì vô tình đạp phải nhánh trúc nhỏ gây tên tiếng động kha khá nhỏ.

‘Ai! Mau ra đây.’ Thủ lĩnh của đám hắc y nhân nói.

Nàng từ từ trong bụi trúc bước ra. Sao tai tụi này thính như tai chó thế? Còn hơn thế luôn. Nàng thầm nghĩ trong lòng.

‘Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, mọi người tiếp tục đi nha.’ Nói xong nàng định ba chân bốn cẳng chùn đi thì một chiếc phi tiêu bay vào mặt nàng kèm theo lời nói của tên hắc y nhân. ‘Ngươi biết chuyện này, ngươi phải chết.’

Nàng ngửa ra phía sau tránh ám khí, quay lại nhìn bọn hắc y nhân.

‘Muốn chị chết à! Vậy chị tiễn mấy cứng 1 đoạn đến địa phủ.’ Nàng nói, bây giờ nàng rất tức giận. Nàng lấy cây súng bất ly thân của mình cất trong không gian trữ vật ra hướng về đám hắc y nhân và nói. ‘Bái bay.’

Tiếng súng nổ liên hoàng, toàn bộ đám hắc y nhân gục xuống nằm dưới mặt đất, xung quanh lên láng máu. Toàn bộ đám hắc y nhân đều “Ngủm củ tỏi” hết rồi. Nàng cất cây súng đi, định bước đi nơi khác thì tiếng ‘Bụm’ làm nàng đứng lại. Quay lại phía sau, nàng thấy bạch y nam nhân đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Nàng không biết có nên cứu hắn hay không, phân vân với Băng Xấu và Băng Tốt.

Băng Tốt: Cứu 1 mạng người như xây 7 tháp chùa, nên cứu.

Băng Xấu: Hắn không liên quan gì với ngươi, đừng cứu kẻo gặp phiền phức từ hắn.

Băng Tốt: Nên cứu hắn.

Băng Xấu: Không nên cứu hắn.



Thôi im đi! Ta cứu. Nàng dùng ý nghĩ rồi đánh bay Băng Xấu, Tốt. Nàng đến gần nam tử đang nằm trên mặt đất, đỡ hắn ngồi dậy rồi đưa tay dò hơi thở. ‘Phù! Còn sống.’ Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Rồi nàng đỡ hắn về phía trước. Nàng lấy bộ đồ dùng y tế trong nhẫn không gian ra, để hắn nằm trên gối, bắt đầu khử trùng vết thương. Nàng cởi nữa trên y phục hắn ra, nhìn làn da trắng mịn chi chít vết thương. Nàng nhíu mày thầm nghĩ. Sao trắng thế? Nhưng tội sao, tội làn da trắng như sữa ấy giờ là toàn vết thương. Mà đám hắc y lúc nãy muốn giết hắn, chẳng lẽ vì hắn đẹp quá. Đúng là hồng nhan bạc phận à! Bỏ qua suy nghĩ, nàng bắt đầu chú tâm vào các vết thương trên cở thể hắn.

‘Vết thương không sâu lắm, cũng không bị thương nặng, không ảnh hưởng đến xương. Chắc không sao!’ Nàng nói rồi xử lý vết thương và băng bó cho hắn, nàng kéo áo hắn lên, rồi lấy khăn thấm nước ấm lao cho hắn.

1 Lúc sau, hắn cũng tĩnh. Mở mắt ra, hắn tự hỏi trong lòng, hắn chết rồi sao? Thấy hắn tỉnh, nàng đến trước mặt hắn 2 tay chống cằm nhìn.

‘Tỉnh rồi sao? Ngươi cảm thấy thế nào’ Nàng chăm chú nhìn hắn hỏi.

‘Ta chết rồi sao?’ Hắn hỏi.

‘Chưa có chết. Ngươi thấy thế nào?’ Nàng hỏi.

‘Ta đỡ hơn rồi.’ Hắn nói rồi nhìn xuống thân thể mình, có ai đã băng bó ở ngực cho hắn.

Hắn ngược mặt lên nhìn nàng. ‘Ngươi băng bó cho ta?’

‘Ờ!’ Nàng trả lời.

‘Sắc nữ!!!’ Hắn hét to rồi tán nàng 1 cái thật đau.

Sự việc xảy ra nhanh quá làm đầu óc nàng quay mồng mồng. Sau 1 hồi tiếp thu sự việc cộng thêm bạt tay lúc nãy nàng quay lại nhìn hắn.

‘Ngươi làm cái gì mà hét lớn như vậy? Còn tán ta nữa, chỉ là băng bó vết thương thôi mà!’ Nàng tức giận lớn giọng nói. Nàng có làm gì hắn đâu!

Nghe câu trả lời của nàng, hắn tức giận. Nàng nói như thể nàng chẳng làm gì hắn. Bị nàng nhìn thấy hết, sau này sao hắn xuất giá. Hắn nhớ lời phụ thân hắn nói : ‘ Là 1 nam nhân, nếu bị nữ nhân nhìn thấy thì phải gả cho người đó.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.