Tà Y Độc Phi Của Yêu Vương

Chương 5: Chương 5: Đoàn tụ




Bình Nguyên sơn mạch vao trưa hôm sau.

Vừa mới bước vào trung tâm của sơn mạch đoàn người của dong binh đoàn Liệt hoả đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị một đoàn Thiên Nguyệt lang bao vây.

Tất cả mọi người đều rút vũ khí ra trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng khi mọi người đang cẩn thận từng chút một thì một con Thiên Nguyệt lang màu vàng lớn hơn một người trưởng thành gấp ba lần tiến lên.

Khi thấy nó tất cả mọi người càng nâng cao cảnh giác, thấy vậy Thiên Nguyệt lang màu vàng khi mũi khinh thường nhưng vẫn lên tiếng:

“Đi theo ta, tiểu Nhu Nhi đang đợi các ngươi. “

Đúng vậy, Thiên Nguyệt lang màu vàng đó chính là Thiên Nguyệt lang vương.

Lúc này mọi người mới sửng sờ, thấy vậy Thiên Nguyệt lang vương tiếp tục cao ngạo mà ra lệnh cho đoàn người:

“Hừ! Còn không đi”

Thành Viên của dong binh đoàn Liệt hoả tuy có bất mãn nhưng cũng không dám manh động vì nguyên một đám Thiên Nguyệt lang đang nhe răng giơ vuốt với bọn họ.

Đi khoảng nửa ngày, đoàn người mới đến căn nhà trúc của Uyển Nhu. Vừa bước vào kết giới xung quanh Lý Thanh Phong lập tức chạy vào sân, lúc này Lý Uyển Nhu đang ngồi thiền trên ghế quý phi. Xung quanh sân có một lượng lớn Thiên Nguyệt lang và hai tiểu hài tử tầm tám tuổi đang chạy nhảy xung quanh.

Cảnh tượng này hoàn toàn khiến Lý Thanh Phong khiếp sợ, kể cả đoàn người phía sau vừa bước vào cũng kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt.

Hai tiểu hài tử nhìn thấy đoàn người của Lý Thanh Phong thì nhanh chóng chạy lại:

“Oa, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. “

“Nè, tiểu bạch sao ngươi lâu quá vậy hả”

Bị nam hài nói như vậy Thiên Nguyệt lang vương giật nảy người mà vội vàng phản bác:

“Ách, vậy sao các ngươi không tự đi đi, hừ “

Tiểu bạch chính là cái tên mà chủ nhân nó đặt a, nó cũng đâu có muốn như vậy chứ khổ nổi.. Aiz.

Và thế một lang hai “tiểu hài tử “ cứ cãi nhau khiến đoàn người càng thêm kinh hãi. Đang đứng ngây ra như phỗng đột nhiên một giọng non nớt của nữ hài vang lên:

“Đủ chưa? “

Tuy không lớn nhưng vẫn đủ để dừng cuộc tranh cãi của một lang hai “tiểu hài tử” lại.

Hai tiểu hài tử đó cũng là ma thú khế ước của Lý Uyển Nhu, một là Kim Phượng chính là nữ hài tử, còn một là Hoả Kì Lân chính là nam hài tử.

Lúc này Lý Thanh Phong mới nhìn sang Lý Uyển Nhu mà rưng rưng gọi:

“Nhu.. Nhu Nhi”

Nghe được giọng của Lý Thanh Phong đoàn người mới nhìn sang. Lý Phong Trần đang định tiến lên thì bị một giọng nói ai oán cắt ngang:

“Oa.. Mọi người muốn nói chuyện đến khi nào a, đệ đói”

“Ăn! “ Lý Uyển Nhu chỉ nhìn sang nơi phát ra tiếng gào non nớt một lát rồi nhả ra một chữ duy nhất.

“Đúng, đúng mọi người mau vào ăn đi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.” Hai tiểu hài tử từ nãy tới giờ luôn trốn sau lưng Lâm Hàn và Lý Thanh Phong mới ló đầu ra và kéo hai người đi vào.

“Haha.. Được “Lâm Hàn sảng khoái cười rồi nhanh chóng bước vào.

Thấy đoàn trưởng bước vào đoàn người cũng tiến vào, riêng hai phụ tử Lý Thanh Phong chia ra ngồi hai bên Lý Uyển Nhu.

Và cứ thế mọi người ăn uống vui vẻ với nhau, à không phải nói là người và lang ăn uống vui vẻ với nhau mới chính xác.

Đến gần sáng cả dong binh đoàn liệt hoả và Thiên Nguyệt lang tộc đều say mềm hết, chỉ còn lại hai phụ tử Lý Thanh Phong và Lý Uyển Nhu. Ngay cả Phượng Nhi cùng Lân Nhi cũng đã lăn ra ngủ.

Lúc này Lý Phong Trần mới quay sang nhìn Lý Uyển Nhu mà khoé mắt cay xè:

“Nhu nhi! Là phụ hoàng có lỗi với con và Yên nhi”

Lý Uyển Nhu nhìn lại Lý Phíng Trần một lúc lâu mới lên tiếng:

“...Không cần tự trách bản thân như vậy. Ngươi có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi,.. Vì ta từ khi sinh ra đã không có bất kì tình cảm hay cảm xúc gì. “

“Nhu nhi! “ Nghe vậy khoé mắt của Lý Phong Trần đỏ ửng lên.

Lý Uyển Nhu thở dài rồi từ trong không gian giới chỉ lấy ra một quyển sách cổ đưa cho Lý Phong Trần.

Ừm, chính xác mà nói đó chính là quyển sách mà nàng từng đưa cho Lý Thanh Phong.

Khoảng chừng nửa canh giờ Lý Phong Trần đã đọc xong, hắn ngước lên nhìn nữ nhi của mình muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứ như bị ai đó bóp chặt không thể phát tiếng.

Đang tính nói gì đó với Lý Phong Trần đột nhiên Lý Uyên Nhu quay người lại và đỡ được một con hắc lang.

Bất thình lình xảy ra biến cố khiến phụ tử Lý Thanh Phong giật mình. Nhưng cũng không đợi họ lên tiếng Lý Uyển Nhu đã đối hắc lang hỏi:

“Có chuyện gì? “

“Đây là thư chủ nhân kêu ta chuyển cho ngươi “

“Ân“. Cầm lấy lá thư Lý Uyển Nhu túm cổ hắc lang ném qua cho Lý Thanh Phong.

Nàng nhìn bức thư một lúc lâu rồi mới mở ra đọc, Lý Phong Trần và Lý Thanh Phong cũng ngó vào bức thư.

“Nhu nhi thời gian con rèn luyện ở Bình Nguyên Sơn mạch cũng nên kết thúc rồi. Ta đã sắp xếp mọi thứ xong rồi, con hãy theo học Linh Ám học viện ở Nhật Nguyệt đảo đi. Đúng rồi, nếu như tên tiểu tử Lý Thanh Phong muốn đi theo thì cứ cho hắn đi. Chuyện mẫu thân thì đợi khi con quay về rồi mới có thể giải quyết. “

“Nhu nhi... “ Xem xong lá thư Lý Thanh Phong khá kinh ngạc vì từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp mặt vị sư phụ bí ẩn đó của Lý Uyển Nhu.

“Sư phụ cũng có Huyết âm quỷ ẩn nhãn” Hiểu được Lý Thanh Phong đang thắc mắc điều gì Lý Uyển Nhu không chút e ngại mà giải thích.

Chưa kịp để Lý Thanh Phong nói thêm điều gì Lý phong Trần đã lên tiếng:

“Vậy Phong Nhi con hãy đi cùng Nhu Nhi đi, tiện thể chiếu cố cho Nhu Nhi”

“Vâng! “ Lý Thanh Phong vui mừng khi nghe Lý Phong Trần nói vậy nên không chút do dự mà đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.